Quyển 2 - Chương 5

Nụ cười trên mặt Paul ngọt như mật vậy, hắn vỗ nhẹ lên bả vai của Đường Tình, thanh âm mềm nhẹ mang theo cảm thán cùng bội phục, so với diễn viên đóng kịch càng đủ sức thuyết phục hơn.

“Tôi nghe nói tình nhân của anh cần một số lớn tài chính quay vòng, anh vì người ngoại quốc tóc màu vàng mật kia dĩ nhiên sẽ cố gắng đi mượn tiền cho hắn kinh doanh rồi, Đường Tình, anh nhất định rất vất vả nhỉ, nhưng đó cũng chứng tỏ anh rất yêu người ngoại quốc kia, hắn gọi là Eddie, đúng không?”

Anthony từ từ quay đầu nhìn về phía Đường Tình, Đường Tình nhìn ra được trong mắt Anthony mang đầy cuồng bạo và lửa giận khi bị lừa, môi cậu rung rung vài cái, khủng hoảng và lo lắng làm cho cậu chảy đầy mồ hôi lạnh, ướt hết toàn bộ phía sau lưng, cậu không muốn Anthony hiểu lầm những lời nói vừa rồi của cậu đều là vì tiền của anh.

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, tôi không biết tiền gì cả.”

Đôi môi đỏ mọng của Paul nhếch lên, hắn ôm lấy cánh tay Anthony, đối với Đường Tình vẫn đang duy trì nụ cười tươi như mật, tựa như không hiểu được lời hắn nói sẽ đẩy Đường Tình xuống địa ngục vậy.

“Hắc, không cần giấu tôi, Đường Tình, tôi biết anh và Anthony từng cặp với nhau, kỳ thật cho dù hiện tại anh không lên giường với Anthony, thì Anthony vẫn nể tình hai người đã cặp với nhau trước đây mà cho anh mượn tiền, anh cần gì phải tự bán chính mình, để lên giường với người mình ghét chứ, như vậy tình nhân của anh sẽ tức giận a!”

Đường Tình vừa vội vừa giận, lên tiếng phản bác: “Tôi không biết anh đang nói cái gì!”

Cậu quay sang Anthony, cố ý giải thích cho anh rõ, cậu kéo lấy cánh tay anh. “An… Anthony, em thật sự không biết hắn đang nói cái gì, em thật sự không biết…”

Anthony lãnh đạm đẩy cậu ra, lập tức rút di động ra, bấm một dãy số, sau khi bên kia bắt máy, anh lạnh giọng hỏi: “Giúp tôi tra xem tình hình của công ty Reason Ladon thế nào? Bọn họ thiếu tiền sao?”

Sau vài phút, bên kia điện thoại truyền đến tiếng trả lời, Anthony cau mày nghe, cuối cùng anh nói: “Chỗ hổng tài chính của bọn họ cần bao nhiêu?”

Tựa hồ đã biết được con số, Anthony ngắt máy di động, hiện tại trong mắt của anh trừ bỏ mỉa mai ra, còn có thêm vài phần khinh thường, ánh mắt lạnh như băng kia cơ hồ muốn đâm thủng Đường Tình, làm cho Đường Tình thương tích đầy mình.

Cậu biết Anthony đã hiểu lầm cậu, hơn nữa nhất định nghĩ rằng cậu là loại người vì tiền mà nói dối hết lần này đến lần khác. Không phải, không phải như thế, cậu căn bản là chưa từng nghe Eddie nói là anh ấy đang thiếu tiền, nhưng mà trong tình huống này, cậu lại hết đường chối cãi. Ngay trong không khí yên lặng này, cậu nghe được thanh âm lãnh khốc của Anthony, như là phán quyết cuối cùng đối với cậu, đó là lời nói tàn nhẫn nhất mà cậu từng nghe qua.

“Tôi vốn tưởng rằng em khờ dại, hiện tại tôi mới phát giác tôi sai rồi, em nên đi làm diễn viên đi, một loạt hành động vừa rồi thật sự rất cảm động, làm cho tôi thiếu chút nữa đã bị mắc mưu, thực đáng tiếc, em chỉ thiếu một chút nữa thôi.”

Đường Tình hoàn toàn nói không ra lời, một lúc lâu sau, cậu cực kỳ bối rối mà biện giải cho chính mình, cậu sốt ruột đến bật khóc lên. “Em đúng là từng đi ăn cơm với Eddie, nhưng Eddie chưa từng có nói về chuyện tiền bạc, em có thể thề, Anthony, em thật sự…”

Anthony cười lạnh, thanh âm tràn đầy vô tình: “Lời thề của kỹ nam kỹ em nghĩ rằng tôi sẽ tin sao? Dẹp ngay những giọt nước mắt và lời nói dối của em đi.”

Anthony vậy mà gọi cậu là kỹ nam! Sao anh có thể đối với cậu như vậy? Anh biết rất rõ cậu chỉ có ngủ duy nhất với một mình anh. Đường Tình kinh hoảng, trong lòng dâng lên một cỗ bất lực và tuyệt vọng, nhưng cậu vẫn muốn ngăn chặn cơn sóng dữ này, muốn giải thích để cho Anthony tin tưởng cậu.

“Không, không, anh hãy nghe em nói, Anthony, em thật sự không biết chuyện tiền bạc, những lời nói vừa rồi đều là thật tâm của em, em thật sự rất nhớ anh, muốn sống cùng với anh …”

Dưới tình thế cấp bách cậu giữ chặt vạt áo của Anthony, Anthony dùng sức đẩy cậu ra, tựa như cậu là thứ dơ bẩn nhất vậy, cậu bị đẩy ra sau, té ngã vào một bên ban công, lan can rỉ sắt cào vào tay cậu, làm cho cậu rất đau đớn.

“Trước kia em đáng yêu hơn, ít nhất sẽ không nói dối hết lần này đến lần khác, rất nhiều người vì tiền mà ngủ với tôi, nhưng mà bọn họ đều thành thực, sẽ không giống như em luôn nói dối, nếu em thật sự muốn giúp Eddie, muốn có số tiền kia, thì em có thể đi bán mình a, với giá trị con người hiện tại của em, hẳn là bán với giá rất cao; còn có tôi cảnh cáo em, tôi đã sớm phiền chán em, em đừng giả bộ đáng thương mà xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Toàn thân Đường Tình hư nhuyễn, trên mặt là biểu tình chật vật cùng tuyệt vọng làm cho Paul nhìn cậu với ánh mắt đầy thương hại, hắn lôi kéo ống tay áo của Anthony, nhỏ giọng nói: “Anthony, đừng vậy mà, anh ta liều mình như vậy cũng là vì người yêu thôi, anh ta cũng không phải cố ý muốn lừa gạt anh, anh ta nhất định là cùng đường mới phải làm như vậy.”

Lời nói an ủi này chỉ làm cho ánh mắt Anthony lạnh hơn, anh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới Đường Tình mà quay đầu bỏ đi. Mà nụ cười ngọt ngào trên mặt Paul, thoáng chốc biến thành nụ cười đầy đắc ý và âm ngoan, nhưng thanh âm của hắn vẫn trước sau ngọt ngào.

“Đường Tình, ngươi thật sự ngu ngốc, ta chỉ tùy tiện là có thể bắt được nhược điểm của ngươi, ngươi cũng quá ngu ngốc đi, ta cho ngươi biết, hiện tại Anthony là người của ta, ta muốn dựa vào hắn để nổi tiếng, ngươi tốt nhất nên thông minh một chút, tránh xa hắn ra.” Hắn nói xong, cũng xoay người lắc mông mà bỏ đi.

Tuy sự châm chọc khıêυ khí©h của Paul làm cho Đường Tình bị tổn thương, nhưng cũng không bằng lời nói và hành động của Anthony, những điều đó mới gϊếŧ chết cậu. Thân thể cậu không còn một chút sức lực nào, Anthony quyết tuyệt rời đi, đã chứng tỏ trong mắt anh – cậu và những người đàn ông trước đây ngủ cùng Anthony chẳng có gì khác nhau, chỉ là một kỹ nam bán mình vì tiền, một khi anh chán ghét, chỉ cần một cước là có thể dễ dàng đá văng bọn họ.

Nháy mắt, cậu cảm giác trong lòng như có gió lạnh thổi qua, Anthony nhìn cậu với ánh mắt đầy tàn khốc làm cậu phát run, giờ đây cậu thật sự đã hiểu rõ — Anthony đã không còn muốn cậu nữa, ánh mắt của anh nhìn cậu đầy khinh bỉ, tựa như cậu là rác rưởi dơ bẩn làm cho anh chán ghét.

Cậu úp mặt vào lòng bàn tay, tuy biết mình khóc lóc thất thố thế này rất khó xem, nhưng mà mất đi Anthony, làm cho cậu hoàn toàn hiểu được một việc – chỉ trong 2 tháng ngắn ngủi này, cậu đã để cho Anthony tiến vào trong lòng cậu, chiếm giữ một phần linh hồn của cậu, hiện tại mất đi Anthony, khiến cho cậu cực kỳ thống khổ.

☆☆☆

Lâm Á Viên cái gì cũng không hỏi, chỉ lái xe đưa Đường Tình quay về khách sạn. Nước mắt Đường Tình đã chảy khô, cậu ngồi trên xe cũng chỉ ngẩn người, khi tới trước khách sạn, Lâm Á Viên mở cửa xe, đỡ Đường Tình xuống xe.

Lâm Á Viên quan tâm nói: “Lên phòng ngủ một giấc đi, cái gì cũng đừng nghĩ nữa.”

Đường Tình chỉ im lặng gật đầu, mệt mỏi làm cho bước chân cậu lảo đảo. Ngay khi cậu nhìn thấy bóng người tóc vàng mật đứng ở trước cửa khách sạn, cậu giống như thấy được người thân của mình mà bật khóc lên.

“Eddie…” Cậu cực kỳ kích động mà nhào vào trong lòng Eddie, nức nở khóc lên, nước mắt chảy xuống như mưa.

Eddie đỡ lấy cậu, không để ý nước mắt của Đường Tình sẽ làm ướt áo của anh ta, mà chỉ lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Tình, xảy ra chuyện gì?”

Lời nói đầy quan tâm của Eddie làm cho Đường Tình càng thêm đau thương mà khóc to lên, cậu đã mất đi sự yêu thương cùng tôn trọng của Anthony, từ nay về sau không bao giờ có lại được nữa, hiện tại cậu chỉ còn lại sự ấm áp của Eddie.

Eddie đỡ cậu về phòng. Sau một hồi khóc lóc, Đường Tình dần dần bình ổn trở lại, mà Eddie vẫn ôm lấy cậu, dùng ánh mặt ôn hòa của anh ta dỗ dàng an ủi cậu.

“Uống nước đi!” Eddie đưa ly nước tới bên miệng Đường Tình.

Đường Tình vừa khóc thút thít vừa uống nước, Eddie

nhẹ nhàng ôn nhu vuốt mái tóc của cậu. “Anh không biết em đã xảy ra chuyện gì, nếu em muốn nói, anh sẵn sàng làm người nghe em giải bày, còn nếu em không muốn nói, thì cũng không cần miễn cưỡng.”

Eddie luôn ôn nhu như thế, chính vì phần ôn nhu này của anh ta mà làm cho trước đây cậu sinh ra mê luyến với anh ta, cá tính của anh ta và Anthony hoàn toàn trái ngược nhau. Cậu nên yêu Eddie ôn nhu mới đúng, nhưng vì sao Anthony rời bỏ cậu lại làm cho cậu đau khổ đến thế này? Đường Tình không sao hiểu nổi.

Cậu không muốn nói cho Eddie biết chuyện giữa cậu và Anthony, “Không có việc gì, em gặp một việc, sau khi ngủ một giấc sẽ tốt ngay.”

Eddie cũng không bắt buộc cậu nói ra, anh ta gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh vốn có chuyện muốn nói với em, anh nghĩ em nhất định sẽ rất vui, nhưng hiện tại xem ra anh tới không đúng lúc rồi, Tình, em nghỉ ngơi trước đi!”

“Không sao, hiện tại em đã bình tĩnh hơn rồi, anh có thể nói ra tin vui đó.” Cậu dùng tay lau đi nước mắt trên mặt.

“Ông nội của anh muốn gặp em.”

Đường Tình kinh ngạc không thôi, “Gặp em? Anh đang nói ông đã tới Đài Loan?”

“Ân, đúng vậy.”

Tin tức này làm cho Đường Tình mừng rỡ không thôi, “Đây thật là một tin tốt, hiện tại ông ở đâu? Em muốn gặp ông ngay.”

Eddie trầm mặc một hồi, sau mới mở miệng nói: “Tình, hiện tại em không cần gặp ông.”

Đường Tình không rõ vì sao Eddie lại nói như vậy, cậu cao hứng nói: “Đây là một chuyện tốt, em coi ông như là ông nội của em vậy, ông nhất định ngồi máy bay thật lâu mới đến Đài Loan, tuyệt đối là mệt muốn chết rồi.”

Thấy cậu như thế, Eddie không nói cái gì nữa. “Hiện tại ông đang ở dưới đại sảnh của khách sạn, em thật sự muốn gặp ông sao?”

“Đương nhiên rồi, Eddie, vì sao anh lại hỏi như vậy?”

Eddie không trả lời vì sao, “Em ở đây đợi một chút, anh đi dẫn ông lên.” Anh ta nói xong, liền xoay người ra khỏi phòng.

☆☆☆

Sau một lúc lâu, ông Viston đi vào phòng, Eddie cũng không đi cùng ông vào đây, chỉ để hai người nói chuyện với nhau.

Đường Tình ôm ông Viston một cái đầy nhiệt tình. “ông Reason Ladon, hoan nghênh ông đến Đài Loan, ông nên báo cho con biết sớm, để con ra phi trường đón ông.”

Ông Viston cười đến lông mi đều nhếch lên, “Tình, ông nghe nói con vừa tham gia một buổi catwalk rất hoành tráng, và con sắp trở thành người mẫu thế giới, thế nên ông làm sao dám làm phiền người nổi tiếng chứ!”

“Đó là lời đồn, con không có may mắn như vậy đâu.” Huống hồ lần biểu diễn này, nếu không có Anthony giúp đỡ, thì cậu cũng không có khả năng biểu hiện tốt như vậy.

Gặp được ông Viston, tâm tình đau buồn của Đường Tình gần như biến mất, cậu rất thích ông Viston, bởi vì ông Viston đều có thể cho cậu những gợi ý tốt nhất về mọi phương diện.

Bọn họ nhàn thoại việc nhà một hồi, ông Viston ngồi ở bên giường Đường Tình, đột nhiên thanh âm trở nên trầm trọng. “Eddie nói với con chưa?”

“Nói cái gì?” Một cỗ cảm giác có điềm xấu nảy lên trong lòng khiến cho Đường Tình thực không muốn hỏi ra những lời này.

“Chuyện muốn con giúp chúng ta vay Anthony tiền.”

(cho mày chết >”<)

Nụ cười trên mặt Đường Tình thoáng chốc đông lại, chẳng lẽ sự tình thật sự giống như Paul đã nói sao? Gia tộc Reason Landon đang thiếu tiền?

“Con … con không hiểu.”

Ông Viston thản nhiên nói: “Anthony đã huỷ bỏ án kiện buôn bán gián điệp, nhưng hiện tại công ty của gia tộc Reason Landon cũng chỉ là thùng rỗng, tuy đã có hướng phát triển, nhưng mà còn thiếu nguồn vốn, cái tên xấu xa bại hoại Anthony có rất nhiều tiền, ta muốn vay tiền của nó.”

Đường Tình không hiểu vì sao ông Viston lại nói với cậu chuyện này, cậu khó xử nói: “Vậy thì ông cứ trực tiếp hỏi mượn anh ấy, dù sao mấy người cũng là máu mủ ruột thịt, anh ấy hẳn là sẽ cho ông mượn, với lại con cảm thấy Anthony không phải là một người không hiểu lý lẽ.”

“Nó hận chúng ta, hận gia tộc này, thậm chí hận ông, hận Eddie, nó đem cái chết của mẹ nó đổ lên đầu chúng ta, cho rằng chúng ta đã gϊếŧ mẹ nó, lúc đó mẹ nó bệnh nặng như vậy, làm sao ông có thể ra tay gϊếŧ một người đang bệnh nặng chứ?”

Ông vừa nói vừa thở dài, còn chảy cả nước mắt. “Ông biết con đã làm cho Anthony huỷ bỏ án kiện buôn bán gián điệp, điều này chứng tỏ rằng nó nghe lời con nói, hiện tại ông chỉ muốn vay của nó một ít tiền, số tiền này đối nó mà nói chẳng đáng kể chút nào, nhưng lại có thể cứu mạng của Eddie. Tình, không phải con nói con yêu Eddie sao? Con yêu nó, mà hiện tại nó gặp khó khăn, sao con có thể nhẫn tâm mà bỏ mặt không giúp đỡ nó chứ? Nếu không có số tiền này, nó có thể bị phá sản, thậm chí có thể ngồi tù.”

Đường Tình bị những lời này của ông Viston làm cho á khẩu, càng thêm vô lực phản bác, cậu đương nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn Eddie ngồi tù, nhưng cậu thật sự có khó khăn của cậu.

Cậu cúi đầu xuống, khổ sở nói: “Anthony sẽ không gặp con, hiện tại anh ấy rất ghét con.”

Ông Viston đặt tay lên vai cậu, thanh âm già nua tràn ngập tự tin.”Nó sẽ gặp con, Tình, tin tưởng ông, con có thể mượn được nó số tiến đó.”

“Anh ấy không muốn gặp con, anh ấy cảm thấy con … con…” Anthony cảm thấy cậu dơ bẩn tựa như một kỹ nam vậy, nhưng những lời này, sao cậu có thể nói thẳng ra cho ông Viston nghe đây? Cậu không muốn để cho ông Viston tựa như ông nội của cậu biết được giữa cậu và Anthony đã từng có quan hệ.

“Tình, nó tuyệt đối sẽ gặp con, vì Eddie, chẳng lẽ ngay cả thử một lần mà con cũng không chịu sao?”

“Con … con…”

Cậu ở dưới ánh mắt van cầu của ông Viston, làm sao cũng không nói được từ ‘không’, nhưng cậu cũng vô pháp nói ra từ ‘được’, bởi vì cậu biết Anthony căn bản khinh thường nhìn thấy cậu.

“Như vậy đi, ngày mai ông sẽ đi cùng con tới chỗ của Anthony, coi như đây là yêu cầu cuối cùng của ông già này đối với con đi, như vậy con cũng không chịu sao?”

Đường Tình ở dưới thế tiến công liên tiếp của ông, đành phải bất đắc dĩ gật đầu, “Anthony thật sự không muốn gặp lại con, bất quá con sẽ thử xem.”

Ánh mắt ông Viston nhìn cậu tràn đầy khinh bỉ cùng gian trá, nháy mắt ông liền lộ ra nụ cười biết ơn. “Con ngoan, nó sẽ bằng lòng gặp con, vì con, bất luận bao nhiêu tiền nó cũng đều sẽ đưa ra.”

Hơn nữa trong lòng ông nói thầm một cậu: chỉ cần ngươi nằm lên giường của nó, rêи ɾỉ khóc lóc cầu xin thì bao nhiêu tiền mà nó chẳng nôn ra.

☆☆☆

Ngồi trong xe taxi, Đường Tình bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cậu nhiều lần muốn mở miệng nói với ông Viston là cậu không muốn đi, thế nhưng lời nói đến ngay miệng lại vô pháp thốt ra. Hiện tại gia tộc Reason Lando đang gặp khó khăn, vạn nhất cậu cự tuyệt lại bị ông Viston hiểu lầm là cậu không muốn giúp đỡ thì thật không tốt.

Nhưng đầu của cậu thật sự càng ngày càng choáng váng, cậu không nhớ rõ cậu đã ăn cái gì không thích hợp, buổi sáng hôm nay cậu chỉ uống một ly sữa mà ông Viston đã rót cho cậu. Cậu không chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, mà toàn thân cũng bắt đầu trở nên khô nóng, cảm giác khó chịu này giống như đang ngâm mình ở trong hồ nước nóng mấy ngày liền vậy.

“Tình, tới rồi, chúng ta xuống xe đi!”

Đường Tình trở nên mơ hồ, cậu chỉ cảm thấy hình như có người đỡ cậu xuống xe, cậu mờ mịt bước đi những bước phù phiếm, thẳng đến khi cậu tựa mình vào bức tường lạnh lẽo ở phía ngoài căn hộ của Anthony thì cậu mới cảm thấy có chút thoải mái.

Hình như cậu nghe thấy có người đang nói chuyện, hơn nữa có người đang gọi cậu, nhưng mà có chút mơ hồ. Không được, cậu là vì Eddie mà tới đây vay tiền Anthony, sao cậu có thể trở nên choáng váng mơ hồ được chứ?

Cậu lắc lắc đầu, cảnh vật xung quanh mới trở nên rõ ràng một chút, cậu nhìn thấy ông Reason Lando đang nói chuyện với Anthony, mà hiện tại cậu đang nằm ở trên ghế sô pha trong phòng khách của nhà Anthony. Cậu căn bản không nhớ rõ mình đã bước vào phòng khách như thế nào.

Không biết bọn họ đang nói cái gì đó, cậu nghe không rõ lắm, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng người, bởi vì cảnh vật trước mặt cậu bắt đầu trở nên xoay vòng vòng. Hình như Anthony rất tức giận, mà vẻ mặt của ông Reason Lando lại rất vui vẻ, dường như đã gặp chuyện gì đó rất vui, là mượn được tiền sao?

Cảm giác mơ hồ càng ngày càng lợi hại, làm cho cậu nhịn không được mà nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó không còn mở ra được nữa, thân thể cậu giống như đang bị nhốt vào trong hầm lửa, nóng đến nổi cậu chỉ muốn kêu gào lên.

Không lâu sau, cậu không biết mình bắt được cái gì nữa, thế nhưng khi vật đó áp lên trên thân thể cậu, thì cậu cảm thấy nhiệt độ nóng cháy trong cơ thể cậu hạ xuống rất nhiều, làm cho cậu dễ chịu đến thở phào một hơi. Trong đầu cậu giống như có hàng ngàn bong bóng đủ màu sắc đang bay, cậu đong đưa thân mình, theo nhiệt độ khô nóng mà lắc lư vòng eo, cảm giác giống như mình đang ở trong mơ vậy, thân thể bay xuống rồi lại bay lên. Cậu nở nụ cười, giấc mơ này thật thú vị.