Quyển 1 - Chương 1

Thảm trải sàn cao quý màu đỏ vì bị sử dụng một đoạn thời gian dài mà có chút cũ, nhưng nó vẫn không hề làm giảm đi khí phái của gian phòng. Mỗi lần Đường Tình bước vào gian phòng này sẽ có loại cảm giác rằng chính mình không hợp với không gian này, đơn giản cậu nghĩ rằng nhà Viscount tráng lệ là đại biểu cho giới xã hội thượng lưu, mà cậu chỉ là người không thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, nên cũng không thuộc về nơi này.

Nhưng vừa nhìn thấy người của nhà Viscount, loại cảm thụ lạnh như băng này trong lòng cậu sẽ lập tức trôi đi. Cậu nở nụ cười, một nụ cười thiệt tình.

“Eddie.”

Một người đàn ông mặc một bộ tây trang màu xám theo một cách cửa khác vừa đi vào, anh ta có một đầu tóc màu vàng mật, nhưng màu vàng cũng không đến nổi quá sáng, tựa như con người của anh ta, chưa bao giờ biết tranh đua phát sáng. Mà nụ cười vô hại của anh ta luôn làm cho người ta cảm giác anh ta là ‘cái ông ba phải’.

“Tình, thật xin lỗi, để em đợi lâu.”

“Không, một chút cũng không có, em biết anh là người bận rộn nhiều việc.”

Nhìn thấy Eddie, Đường Tình cảm thấy tâm tình của mình rất phấn khởi, làm cho cậu vĩnh viễn đều không thể phủ nhận mình đối với Eddie có tình cảm đặc biệt.

Năm đó Đường Tình đến Âu Châu du học, bạn cùng phòng với cậu là sinh viên theo học khoá thiết kế, vì muốn công bố bộ sưu tập thời trang của mình, người sinh viên đó đã nhờ cậu mặc bộ sưu tập ấy trình diễn. Cũng bởi vì lần biểu diễn thời trang đó, Đường Tình được công ty chuyên đào tạo người mẫu chọn trúng, nên cậu trở thành người mẫu, tuy rằng đến nay cậu không quá nổi tiếng, nhưng cậu thật sự thích công việc này.

Có một lần Đường Tình đi biểu diễn thời trang, cậu tình cờ quen với Viscount Eddie, công ty của anh ta chuyên sản xuất quần áo cùng trang sức. Eddie cảm thấy cậu rất có năng lực, giúp đỡ cậu rất nhiều trong lĩnh vực người mẫu, dần dần cậu bắt đầu không thể kiềm chế được mà yêu thương Eddie nho nhã. Eddie cũng không phải là đồng tính luyến ái, nên vô pháp đáp lại tình cảm của cậu, nhưng cậu lại vẫn như cũ hãm sâu vào mối tình này. Lần này Eddie nhờ người mời cậu đến, cậu đương nhiên không nói hai lời liền đi đến cuộc hẹn.

“Anh ngồi một chút liền phải đi, công ty có chút việc.”

Lời nói của Eddie làm cho Đường Tình thất vọng, cậu tốn ba giờ lái xe đến dinh thự Viscount, cũng thật không nghĩ phải nhận được câu trả lời như vậy.

“Ông nội anh đang chờ em ở bên trong.”

“Ách….” Nụ cười trên mặt Đường Tình rất không tự nhiên, “Không phải anh tìm em sao, Eddie?”

“Không, là ông nội anh tìm em.” Anh ta tăng thêm một câu: “Đương nhiên, anh cũng rất cao hứng khi nhìn thấy em, chính là gần đây anh thật sự quá bận, Tình, tối nay chúng ta gặp lại nha, bây giờ anh thật sự phải đi ra ngoài.”

Quản gia vô thanh vô tức xuất hiện, dường như là nói xe đã chuẩn bị thoả đáng. Eddie đứng lên đi ra ngoài, Đường Tình lưu luyến không rời nhìn theo bóng lưng của anh ta.

Nếu… Nếu có một ngày Eddie có thể đáp lại tình cảm của cậu, kia nhất định sẽ là thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời của cậu.

◇◆◇

Đường Tình được quản gia đưa vào thư phòng.

Ông Viscount vẻ mặt tươi cười nghênh đón cậu, “Hoan nghênh quang lâm, Tình, đã lâu không gặp, khí sắc của cháu vẫn là tốt như vậy.”

“Chào Ông Reason Lando.”

Khi lần đầu tiên cậu gặp Ông Viscount, khí thế của Ông Viscount làm cậu sợ hãi, thẳng đến khi Ông Viscount mở rộng hai tay ôm cậu, cậu mới biết Ông Viscount là một người rất hiền lành, trách không được ông ta có thể giáo dưỡng ra một người thiện lương đến mê người như Eddie.

“Ngồi đi cháu, muốn hay không uống một chút rượu? Ông có một bình rượu đã ủ rất lâu năm.”

“Không, một lát cháu còn phải lái xe về nhà.”

Ông Viscount ngồi ở trên ghế sofa, dùng một đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm cậu, “Quyết định định cư ở Âu Châu sao?”

“Vâng, dù sao cháu cũng không có thân nhân, ở đây lại quen biết rất nhiều bạn bè, mà sự nghiệp cũng phát triển rất tốt.”

“Nếu ông có đứa cháu trai tốt như cháu vậy, ông nhất định sẽ phi thường cao hứng.”

Đối mặt với ca ngợi của Ông Viscount, Đường Tình đỏ ửng mặt. Cậu đối với bậc trưởng bối này phi thường tín nhiệm cùng tôn kính, thỉnh thoảng những lời trần thuật của Ông Viscount giúp cậu hiểu biết thêm rất nhiều điều hay.

“Eddie là một người cháu phi thường vĩ đại, không phải sao?”

Đường Tình nói ra những lời này rất khách khí, không bằng nói đây là cái nhìn của cậu đối với Eddie.

“Đáng tiếc, ông còn một người cháu không hề vĩ đại nữa.”

Đường Tình cùng bọn họ quen biết đã nhiều năm, loáng thoáng cũng biết có người kia, thậm chí đã gặp người kia vài lần. Anh là em trai cùng cha khác mẹ của Eddie, gọi là Anthony. Anh là một tay ăn chơi khét tiếng, vừa không có đạo đức lại hạ lưu phóng đãng, Đường Tình đã sớm nghe nói anh là rác rưởi của Nhà Viscount, toàn bộ người của Nhà Viscount vừa thấy anh ai cũng phải lắc đầu.

“Tình, tuổi của ông đã lớn, Eddie là một người thành thật, không thể đối phó với loại người xấu xa như nó, nó tựa như mẹ của nó, chuyên môn lấy phá hoại làm vui.”

“Ông Reason Lando, dù sao ông cũng đã đem hắn đuổi khỏi nhà, không cần quan tâm hắn, không phải sao?”

“Đuổi khỏi nhà tựa hồ cũng vô dụng, Tình, rác rưởi này có dã tâm, ông không thể không thừa nhận nó có chút thông minh, nó vạch ra kế hoạch chậm rãi thực hiện, hiện tại nó đang có chủ ý gây khó dễ cho việc làm ăn của Eddie.”

Nhắc tới Eddie, Đường Tình trở nên kích động. Cậu thầm nghĩ trách không được hôm nay cậu thấy thần sắc của Eddie có điểm là lạ.

“Phát sinh chuyện gì sao?”

“Rác rưởi này âm thầm ngán chân sau của Eddie, chuẩn bị muốn chặt đứt các đường làm ăn của Eddie, nó không thích thấy Eddie gặp điều tốt, căn bản là ghen tị Eddie.”

“Thực đáng giận, người này thật cặn bã.”

Đường Tình nhớ lại khi cậu ở Đại Học từng đến nhà Viscount chơi, có gặp Anthony một hai lần. Vừa nghĩ tới Anthony liếc nhìn cậu với vẻ mặt tràn ngập đùa cợt, cậu liền sinh ra một loại cảm giác phi thường không thoải mái.

Bộ dạng Anthony cùng Eddie hoàn toàn không giống nhau, mà ngay cả khí chất cũng thua xa rất nhiều. Đường Tình vĩnh viễn nhớ rõ Anthony với mái tóc đen tựa như ác ma, bởi vì cảm giác của cậu đối với anh phi thường kém cỏi.

“Tình, nó ở Đài Loan.”

Đường Tình trừng lớn mắt kinh ngạc.

Ông Viscount nói: “Đúng vậy, nó đang ở quê nhà của cháu, kinh doanh buôn bán nghe nói còn phát triển rất thuận lợi, ông muốn nhờ cháu đi nói cho nó biết, dạy nó không cần lại giở trò hãm hại Eddie, việc kinh doanh buôn bán chẳng lẽ nhất định phải dùng những thủ đoạn đê tiện sao?”

“Cháu… cháu đi?”

Kinh ngạc của Đường Tình hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt. Vì cái gì muốn cậu đi?

Ông Viscount nhàn nhạt nói: “Ông cùng nó nói chuyện qua, nhưng sau lại vừa nghe đến tiếng ông cùng Eddie, nó lập tức liền cúp điện thoại, cuối cùng nó nói nó muốn thảo luận cùng cháu.”

“Nhưng cháu đối với chuyện kinh doanh dốt đặc cán mai, huống chi cháu cùng hắn lại không quen ….”

Không để cho cậu nói hết câu, Ông Viscount đem thân mình nghiêng về phía trước, cất tiếng khàn khàn nói: “Tình, Ông biết cháu yêu Eddie.”

Đường Tình hít sâu một hơi, toàn thân run lên, biểu tình trên mặt cậu hiện rõ câu vô cùng kinh ngạc. Câu thể hiện nó rõ ràng như vậy sao? Như thế nào ngay cả ông nội của Eddie đều nhìn ra?

“Cháu giúp ông xử lý vụ việc này, ông nguyện ý cho cháu cùng Eddie ở cùng một chỗ.”

Tình yêu sâu kín cất giữ trong lòng bị đào ra, mặt Đường Tình toàn bộ đều đỏ ửng. Cậu cảm thấy rất không được tự nhiên.

Ông Viscount cười nói: “Eddie rất có cảm tình với cháu, bất quá nó sợ ông thương tâm, cho nên không chịu thổ lộ với cháu, nhưng nó là cháu của ông, ông nhìn ra được.”

Mặt Đường Tình nóng đến như bị lửa đốt, cậu vô cùng kinh ngạc, nguyên lai Eddie đã sớm biết tâm tình của cậu, chỉ cần làm tốt sự kiện này, là cậu có thể cùng Eddie ở cùng một chỗ. Bất chấp khó khăn, vì tình cảm lưu luyến, ngay cả phải đi gặp rác rưởi của nhà Viscount, cậu cũng chấp nhận.

“Được, cháu … cháu đi.”

Biểu tình tươi cười của Ông Viscount, làm cho người ta cơ hồ đoán không ra ông ta đang che dấu âm ngoan cùng đắc ý.

◇◆◇

Trong một quán bar tư nhân ở Đài Loan.

Đường Tình ho vài tiếng, ngay cả liên tiếp dùng hành độnh uống rượu để che dấu sự không kiên nhẫn của mình, cậu cũng che dấu không được cảm giác chán ghét đối với loại địa phương này.

Các vũ nữ múa cột trên đài tựa hồ có dấu hiệu càng diễn càng ác liệt, ngọn đèn nhiều màu cấp tốc loé ra, tiếng cổ vũ táo bạo của người xem cùng mùi thuốc lá làm cậu choáng váng, hận không thể có thể chạy nhanh rời đi chỗ này.

Nhiều năm đi show, Đường Tình tuy rằng gặp qua rất nhiều người lấy thân để kiếm tiền, nhưng người mẫu chuyên nghiệp phần lớn là giữ mình trong sạch. Hơn nữa, cậu là người bảo thủ, nếu không phải sai sót ngẫu nhiên gặp Eddie, có lẽ cậu vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện mình lại có khuynh hướng đồng tính luyến ái.

Cậu ở loại địa phương này rất không an tâm. Nhất là người cùng cậu hẹn muốn gặp mặt chỉ định vị trí gần chỗ quầy bar nhất, vũ nữ múa cột vặn vẹo thân thể, theo tiết tấu âm nhạc mà hành vi càng thêm phóng đãng, cậu cơ hồ có thể thấy từng cọng lông của cô ta. Tuy rằng đây không phải là màn thoát y vũ, nhưng là cũng không kém xa lắm.

Có người đi đến bên cạnh cậu, ngữ khí biếng nhác cùng hàm chứa đùa cợt đối với cậu nói: “Như thế nào, vị trí này không tồi chứ? Tầm nhìn cũng rất tuyệt nhỉ?”

Đường Tình quay đầu qua bên cạnh nhìn người vừa nói, cũng không thật sự nhận ra Anthony, bởi vì hai người mặc dù ở nhà Viscount đã gặp mặt, nhưng cũng chỉ là vài lần gặp thoáng qua. Anthony cùng cậu học chung một trường đại học, nhưng anh học trên cậu mấy khoá, thanh danh cũng không có chỗ nào tốt.

Anthony chỉ định muốn gặp mặt ở loại địa phương này, làm cho ấn tượng của Đường Tình đối với anh kém đến mức không còn cách nào hình dung. Đường Tình tin tưởng thanh danh xấu xa này là xuất phát từ bản tính hư hỏng của anh, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.

“An… Anthony?”

Cậu có điểm không xác định, bởi vì ngọn đèn mờ mịt khiến cho cậu không thể thấy rõ diện mạo của người bên ngoài, huống chi cậu cùng Anthony không có nhiều quen thuộc.

“Hi, Đường Tình.”

Đường Tình đối với phát âm tiếng Trung của anh không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, anh nói rất rõ ràng, làm cho người ta nghe không ra là người ngoại quốc đang nói tiếng Trung, xem ra anh đã bỏ ra rất nhiều công sức để học tiếng Trung.

“Chúng ta có thể đi đến chỗ nào im lặng hơn được không?” Trực giác Đường Tình không được tự nhiên, nghĩ muốn đổi nơi khác cùng anh nói chuyện.

“Có cần thiết không? Tôi cảm thấy nơi này rất tuyệt….”

Anthony nói xong, một chút cũng không thèm để ý đến sắc dục đầy ấp ở nơi này, hai con mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía cậu, hoàn toàn không có hảo ý.

“Nhưng là ── “

“Đúng rồi, anh của tôi đã làʍ t̠ìиɦ với em chưa?’

Sắc mặt Đường Tình đông cứng lại, quay đầu nhìn thẳng Anthony, hoài nghi mình có hay không nghe lầm câu nói, bởi vì hàm nghĩa của câu này rất hạ lưu làm cậu không thể tin. Khoé miệng Anthony ngậm một điếu thuốc, thoạt nhìn rất đắc ý, thực tà ác, cũng rất vui vẻ, nhưng là ánh mắt vừa trầm lại vừa thâm sâu, giống như muốn bắt đi linh hồn cậu.

“Em vẫn là xử nam sao?”

Anthony duỗi bàn tay to ra, dĩ nhiên là sờ sờ cái mông của cậu. Đường Tình giận đến đỏ mặt, lấy tay hất tay của anh ra. Lửa giận làm cho thanh âm của Đường Tình trầm thấp, hơn nữa mà nói cậu cũng không thưởng thức loại vui đùa này – nếu nói đây là thật sự vui đùa.

“Anh đang làm cái gì?”

“Sờ vào thực non mềm, thoạt nhìn còn chưa có bị chạm qua.” Nhìn phán ứng của Đường Tình, Anthony tin tưởng cậu vẫn đang thủ thân như ngọc.

“Anh là rác rưởi của Nhà Viscount!”

Cậu không muốn cùng loại xấu xa hạ lưu này nói thêm một câu nào nữa. Cậu xoay người muốn rời đi, không thể ngờ được Anthony bắt lấy tay cậu. Bàn tay Anthony vừa lớn lại vừa nóng, cấm lấy cánh tay cậu làm cho thân thể cậu tựa như bị giam cầm, không thể động đậy.

Đường Tình quay đầu lại đang muốn không khách khí đem Anthony thoá mạ một chút, thế nhưng ánh mắt của Anthony làm toàn thân cậu cứng đờ. Nhìn kỹ ánh mắt của anh, Đường Tình phát hiện một cỗ lực lượng đáng sợ nói không nên lời, dường như không ai có thể chống cự được cái nhìn mãnh liệt đó.

“Đường Tình, em không biết vì cái gì mà bọn họ gọi em đến Đài Loan gặp tôi sao?”

Thấy anh nói rất quỷ dị, hơn nữa loại hành vi vừa rồi của anh làm cho Đường Tình đối với anh phản cảm đến cực điểm, vì thế cậu lạnh lùng nói: “Không phải là đến để thương lượng chuyện làm ăn sao?”

Tiếng cười của Anthony chứa đầy trào phúng, ánh mắt xoay tròn hạ lưu nhìn chằm chằm thân thể cậu, để cho cậu biết anh đang cố nén du͙© vọиɠ muốn thân thể cậu.

Cậu sẽ không yếu thế trước mặt loại người hạ lưu này. Cậu ngưỡng cao đầu, dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Anthony, muốn cho rác rưởi này biết cậu tuyệt đối không sợ anh.

“Anh trai của tôi đưa em tới nơi này, chính là muốn cứu lấy sự nghiệp của hắn, tôi đưa ra điều kiện rất đơn giản, chính là tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với em.” Anh cố ý đem từ “làʍ t̠ìиɦ” nói đến vừa hạ lưu vừa sắc dục, ý tứ dâʍ ɭσạи không chút nào che dấu.

Phản ứng của Đường Tình là đem ly rượu hất lên trên mặt của anh, rồi bỏ đi. Cậu ở trong giới người mẫu gặp qua rất nhiều người nghĩ rằng người mẫu chẳng khác nào là người bán xuân cao cấp cho những kẻ giàu có hạ lưu, nhưng cậu chưa từng có bán đứng chính mình. Cậu bắt đầu hoài nghi Anthony cùng Eddie căn bản là có quan hệ huyết thống hay không? Eddie nho nhã như thế, mà Anthony quả thực là vô cùng hạ lưu.

“Em nghĩ muốn làʍ t̠ìиɦ cùng tôi không?” Cười lạnh của anh tràn ngập khinh thường.

Thiết kế sư nói cậu có một đôi mắt phượng Phương Đông đặc biệt, dùng ánh mắt này trừng người thường xuyên làm cho người ta sợ hãi.

“Anh là loại cặn bã, con gián thối, không chỉ có cả đời này không có khả năng, mà là ngay cả kiếp sau tôi cũng không để cho anh chạm vào tôi!”

Ánh mắt của cậu lạnh như băng nhìn chằm chằm tay Anthony bắt lấy cánh tay cậu, nói ra những lời nói chứa đầy uy hϊếp, hơn nữa trăm phần trăm sẽ thực hiện lời thề của chính mình.

“Anh tốt nhất nên buông tay, bằng không tiếp theo sẽ là cái ly này đập vào mặt của anh, anh không phải muốn bỏ ra số tiền lớn để đi chỉnh lại dung mạo bị huỷ chứ?”

Cậu gỡ bàn tay đang bắt lấy cánh tay cậu ra, cậu đem tay rút về, quay đầu hướng tới lối ra đi đến, không nghĩ muốn tiếp tục nói chuyện với rác rưởi của nhà Viscount này nữa, một con gián thối trong cuộc sống.

Không nghe được tiếng bước chân đi đến đằng sau, bờ vai của cậu đột nhiên bị nắm trụ, cậu bị quẳng mạnh vào vách tường, lưng cậu dựa sát ở trên tường.

Anthony lấy ánh mắt cực nóng nhìn cậu. Cậu không chút nào sợ hãi nhìn lại, cậu biết khi đối mặt với loại uy hϊếp kia, cầu xin tha thứ chính là hành vi của kẻ yếu. Hơn nữa, cậu cũng không phải yếu đuối, cũng chưa bao giờ sợ kẻ căn bã nào đó đem người mẫu phân loại thành người bán xuân cao cấp.

“Em sẽ phải leo lên giường của tôi.” Anthony thổi khí vào bên tai cậu, anh tựa như một con ác lang hoang dã bạo ngược thô tục.

“Anh nằm mơ hết cuộc đời của anh đi!”

Cậu trừng mắt hung tợn nhìn Anthony, phun ra lời nói tràn ngập tức giận, chưa từng có người nào đem cậu chọc giận đến nước này.

Mà hai má của Anthony vẫn ướt nước. Vừa rồi Đường Tình khinh thường nâng ly hất nước lên trên mặt anh, đáng ra bộ dáng anh phải lả thực chật vật mới đúng, nhưng giờ khắc này nhìn anh so với lúc trước còn muốn nguy hiểm gấp trăm lần.

“Em sẽ phải, em sẽ phải ngoan ngoãn leo lên trên giường của tôi, chủ động mở ra hai chân, vặn vẹo thắt lưng, cầu tôi tiến vào thật sâu trong em, tiến vào càng sâu càng tốt.”

Cậu không bao giờ … chịu đựng nổi những miêu tả hạ lưu của Anthony nữa, cậu giơ chân lên, không chút khách khí ra sức đánh vào biểu tượng đàn ông của anh, cậu biết một chiêu này đối với tất cả đàn ông mà nói đều là một đòn trí mạng.