(7).
"Át cơ!"
"..."
"Hehe tôi thắng rồi!"
Quan Tư Mặc tham lam ôm hết đống tiền trên bàn, không bận tâm ánh mắt đau đớn xót xa của Cố Lăng Phong.
"Đại tẩu! Tẩu thắng nhiều lắm rồi đó! Cho tôi thắng một lần đi mà!" -Cố Lăng Phong nước mắt ngắn nước mắt dài, giơ tay ôm lấy số tiền cuối cùng sắp bị Quan Tư Mặc lấy mất.
"Không được! Có chơi có chịu, đừng lấy nước mắt ra để so đo!"
Sau đó liền gạt phắt tay Cố Lăng Phong, ôm đống tiền còn lại về chỗ!
"Huhu đại tẩu là người nhỏ mọn, đến chơi bài cũng bắt nạt người ta. Không biết đâu! Người ta muốn thắng một lần cơ, cho người ta thắng đi mà!"
Cố Lăng Phong cầu xin không được liền bày ra dáng vẻ ăn vạ, múa may quay cuồng như người điên, còn làm bộ cho giống thiếu nữ mới lớn khiến Quan Tư Mặc không khỏi sởn gai ốc.
"Huhu! Người ta cũng không biết đâu! Đây là tiền người ta thắng được, có chơi có chịu. Nên đừng có xin xỏ vô ích!"
"Đại tẩu! Tẩu cũng mặn thật đấy!"
Cố Lăng Phong dừng lại nhìn cô với ánh mắt cực kỳ hứng thú, đúng lúc đó Cố Lăng Thần vừa về đến nhà, thấy Cố Lăng Phong ngồi đối diện gần sát Quan Tư Mặc hắn liền gào lên:
"Thằng mất dạy...!!!"
Cả Quan Tư Mặc và Cố Lăng Phong đều giật bắn mình. Cố Lăng Phong nhìn hắn cười toe toét:
"Anh hai! Em chỉ là chơi bài với đại tẩu một chút thôi mà, có gì to tát chứ?"
Cố Lăng Thần lườm hắn, ánh mắt hiện rõ mồn một hàm ý: "Vợ là của ông! Ông đây không thích cũng không nhường cho chú mày!"
"Quan Tư Mặc! Cô theo tôi lên phòng!"
"Hả? Làm gì?"
Hắn không trả lời cô, nhanh chân bước lên lầu, Quan Tư Mặc nhanh chân đuổi theo.
"Chuyện gì?"
Cô lên đến nơi không ngần ngại liền đặt lưng xuống giường, nhìn Cố Lăng Thần tháo cà vạt.
Hắn thả xuống một cái thiệp mời, Quan Tư Mặc liền nhanh chóng chộp lấy.
Là thiệp mời đi dự tiệc, bên trong còn ghi khách mời là Cố tổng và Phu nhân của Cố Thị, ngày giờ rõ ràng: bảy giờ tối nay, tại hội trường khách sạn Rosewood.
Quan Tư Mặc lập tức hiểu ý, ném thiệp mời sang một bên:
"Tôi không đi được không!"
"Không được!" -Cố Lăng Thần thản nhiên đáp.
"Nhưng tôi không uống được rượu!"
Cô chưa đi tiệc bao giờ, nhưng không phải loại người kém hiểu biết. Với chức vị Cố phu nhân của cô chắc chắn sẽ có nhiều người đến chào hỏi, mà mục đích của họ chỉ là nhờ cô nói giúp với Cố Lăng Thần nâng đỡ mà thôi. Cái này cô biết thừa.
"Không có ai bắt cô uống rượu cả! Nó không phải tiệc dưới danh nghĩa làm ăn như cô nghĩ đâu, bữa tiệc này là tổ chức sinh nhật cho con gái của Kim tổng: Kim Đế Á!"
"Kim tổng? Là ai thế?"
"Là người hợp tác với Cố Thị!"
Cố Lăng Thần liền ngồi xuống cạnh cô, cất giọng trầm khàn:
"Vậy nên bữa tiệc này cô nhất định phải đi!"
Đúng bảy giờ tối, chiếc xe Maybach Exelero đen chở cô và hắn đỗ trước cửa khách sạn Rosewood. Nhân viên tiếp tân nhận ra đây là xe của Cố tổng liền nhanh chóng chạy ra mở cửa tiếp đón rất nồng nhiệt.
Cô khoác tay Cố Lăng Thần đi vào. Người có địa vị có khác, người khác nhìn thấy liền cúi đầu kính nể.
"Hồi hộp không?" -Hắn thấy cô hơi run liền cúi xuống ân cần hỏi.
"Đừng có lo, tôi sẽ không để anh mất mặt đâu!"
Cố Lăng Thần nghe vậy liền bật cười, ôn tồn nói với cô:
"Đừng sợ! Cứ cư xử tự nhiên thôi!"
"Rồi rồi! Tôi sẽ ghi nhớ!"
Phía trong hội trường khách khứa đã đông đủ. Cố Lăng Thần bước vào bỗng dưng trở thành tâm điểm chú ý.
"Cố tổng đến rồi!"
"Cố tổng! Đây chẳng phải là Cố phu nhân hay sao?"
"Đúng là sắc nước hương trời!"
Cố Lăng Thần không thèm đếm xỉa, một mạch dẫn cô đi vào trung tâm. Kim tổng nhìn thấy hắn không hẹn mà gặp đi tới chào hỏi, con gái ông , Kim Đế Á cũng theo đó mà bắt chuyện.
"Cô đứng đây đợi tôi! Tôi đi cùng Kim tổng một lát, lát nữa sẽ tới đón cô!"
Hắn dặn dò cô, còn lấy cho cô một ly nước cam, sau đó xoay người rời đi cùng Kim tổng.
Cô gật đầu. Thấy cô ở một mình, rất nhiều người ra chào hỏi, còn nhét vào tay cô một vài tấm thẻ nhựa cứng cứng, còn nói đó là danh thϊếp. Cô chỉ cười trừ cho qua, bọn họ liền xoay người đi mất.
Không khí tiệc tùng này thật sự làm cô khó chịu.
"Chà! Đây không phải người vợ mà Cố tổng cưng chiều hết mực đây sao? Sao lại đứng đây một mình?"
Quan Tư Mặc ngoảnh đầu sang, thấy một nữ nhân mặc chiếc váy màu đỏ xẻ tà ở chân vô cùng quyến rũ.
Kim Đế Á tiến về phía cô, mỗi một bước đi của cô ta đều thu hút mọi ánh nhìn, quả thật là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, ánh lên vẻ quyến rũ ngời ngời, chả trách bọn đàn ông cứ nhìn cô ta với ánh mắt thèm khát.
"Xin chào!" -Cô mỉm cười đáp lễ.
"Cố tổng đâu rồi!?"
"Anh ấy đi cùng với Kim tổng rồi!"
Cô khẽ nhấp một ly nước cam, hương vị chua chua ngọt ngọt lan toả trong miệng.
"Cố phu nhân không uống được rượu sao?"
"Ừm! Tôi từ nhỏ đã không thể uống rượu!"
"Vậy thử cái này đi!"
Tay Kim Đế Á khẽ lắc chiếc ly vang đỏ trên tay, rượu trong ly liền sóng sánh, trong ánh đèn mờ ảo của hội trường bỗng đẹp đến kỳ lạ.
"Đây là rượu sao?"
Cô ta liền bật cười, quả thật rất đẹp rất quyến rũ.
"Cũng không hẳn! Cô coi nó là nước ép dâu cũng được, chỉ là trong này có một chút men!"
Cô vốn dĩ không thể uống, nhưng nhân vật chính của bữa tiệc đã mời, hơn nữa cô ta bước đến đây thôi đã gây sự chú ý lắm rồi, nếu từ chối sẽ rất thất lễ.
Uống một chút chắc không sao đâu!
Cô nhận lấy ly rượu từ tay Kim Đế Á nhấp một ngụm. Mùi thơm thơm cùng hương vị chua ngọt lập tức xộc tới, trong phút chốc làm cô ngất ngây. Cảm giác nóng bừng giây lát sau đã độc chiếm thân thể cô, rồi lan đến mặt.
"Quan Tư Mặc!"
Cố Lăng Thần từ đằng sau vội vã đi tới, đôi tay rắn chắc đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô, mùi thảo mộc quen thuộc lại xông vào mũi, cô nhìn hắn cười ngu ngơ.
Hắn khẽ nhíu mày, sau đó liếc sang Kim Đế Á.
"Quan Tư Mặc không uống được rượu!"
"Thần...! Anh nghe em nói!"
"Quà sinh nhật chúng tôi đã tặng rồi! Xin lỗi! Bữa tiệc hôm nay không thể cùng cô ở lại đến cuối cùng, thất lễ!"
Hắn liền ôm cô rời khỏi hội trường trước con mắt của biết bao khách khứa. Kim Đế Á tức giận nắm chặt hai tay lại, vốn định chuốc cô say sau đó sai người đưa cô lên giường với người đàn ông khác, lại không ngờ Cố Lăng Thần bàn chuyện công việc với Kim tổng lại nhanh như vậy. Mọi chuyện chút nữa thành công lại thành công cốc. Cố tổng đột nhiên ra về, bữa tiệc liền trở nên nhạt nhẽo.
Xe đã ở ngoài, Cố Lăng Thần ôm cô vào trong xe. Cô theo phản xạ hai tay quàng lấy cổ hắn, dụi dụi đầu vào l*иg ngực hắn. Cố Lăng Thần đưa tay sờ lên trán cô, sau đó lại vỗ vỗ vào má cô:
"Quan Tư Mặc! Tỉnh dậy!"
"Quan Tư Mặc! Chết tiệt! Mới nhấp một chút đã ra nông nỗi này rồi!"
Quan Tư Mặc uốn éo người ẻo lả như cái xác không xương, đột nhiên há miệng ra cắn vào tay hắn.
"Đau quá! Cô bị điên à!"
Cố Lăng Thần xoa xoa bàn tay bị cô cắn, sau đó đặt cô ngồi bên cạnh mình.
Lần này Quan Tư Mặc lên cơn thật. Cô nửa tỉnh nửa mê trèo lên đùi hắn ngồi, hai bàn tay vỗ vỗ vào má hắn, đột nhiên khóc lớn:
"Huhu Mi Mi của chị! Em là một con mèo xinh đẹp mà, sao tự nhiên lại biến thành một con Husky xấu xí thế này???"
Cố Lăng Thần tròn mắt nhìn vẻ mếu máo người không ra người của cô liền tức giận:
"Này! Ai là chó Husky chứ? Đừng có so sánh vớ vẩn, tôi mà là chó thì cũng phải là một con chó hạng sang."
"Phụt"
Tài xế ngồi đằng trước giơ tay bụm miệng cười, thấy ánh mắt sắc lẹm của hắn liền im bặt.
Cô liền túm lấy cà vạt của hắn không do dự nhét vào miệng Cố Lăng Thần, miệng không ngừng lải nhải:
"Ăn đi! Đây là khúc xương chị lấy trộm của Cố Lăng Thần!"
"Quan Tư Mặc!!!"
"Hả? Hình như em vừa gọi chị đúng không? Giỏi thật nha! Không ngờ em là Husky mà vẫn nói được tiếng người!"
"Con nhỏ này! Cô đúng là chán sống rồi!"
"..."
"Này!" -Cố Lăng Thần lấy tay vỗ vỗ vào má cô.
"Ngủ nhanh thật!"
Hắn nhếch môi cười, bắt gặp ánh mắt tài xế nhìn hắn qua gương chiếu hậu.
"Cười cái gì mà cười!"
Khỏi nói chú tài xế im bặt, mấy hôm sau gia nhân trong Cố gia đều biết sự việc Cố phu nhân uống say gọi Cố tổng là chó Husky mà không mất miếng thịt nào, Cố Lăng Thần từ đó cũng mang tiếng là sủng vợ, trở thành hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô gái...