Có một ngày, Lâm Tiêu tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn, bị chuốc rượu, lúc mò được đến phòng Tô Bạch cả người đã say đến mông mông lung lung.
May mà vẫn còn nhận đúng người.
Tô Bạch nhìn bộ dạng say rượu này của Lâm Tiêu, nhíu nhíu mày, rót một cốc nước ấm từ bình giữ nhiệt, cố gắng đút cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu không những không uống, trái lại còn ôm lấy cổ Tô Bạch tựa như làm nũng không chịu buông tay, hung hăng hôn một trận.
Mùi rượu trong cổ họng lập tức xông lại đây.
Lâm Tiêu hé mắt, nắm lấy tay Tô Bạch, ợ một hơi toàn mùi rượu, nhỏ giọng nói: cậu đừng tức giận…
Tô Bạch khẽ động quai hàm không nói lời nào.
Lâm Tiêu kéo tay Tô Bạch đặt lên mặt mình cọ cọ, vẻ mặt vô tội: bọn họ chuốc tôi…
Tô Bạch đặt cốc nước kề sát môi Lâm Tiêu, nhẹ giọng nói: uống chút nước đi.
Lâm Tiêu ngửa đầu ừng ực nuốt xuống mấy ngụm lớn, ánh mắt mông lung say mê nhìn Tô Bạch: tôi yêu cậu…
Các bạn cùng phòng Tô Bạch nhất thời bị chói mù mắt chó.
Tô Bạch trợn to hai mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện, chưa kịp nói gì Lâm Tiêu đã ngả đầu lên gối ngủ thϊếp đi…
Giường phòng kí túc của Lâm Tiêu là giường trên, còn Tô Bạch ngủ giường dưới
, Lâm Tiêu say đến như vậy phỏng chừng không có cách nào bò lên giường tầng. Tô Bạch dứt khoát dọn giường của mình cho Lâm Tiêu nằm, giúp hắn cởi giày cùng quần áo ngoài, vén chăn cho hắn, còn bản thân thì đến phòng kí túc của Lâm Tiêu ngủ trên giường hắn.
Sáng hôm sau, lúc ăn sáng Lâm Tiêu vẫn liên tục ôm bụng hút hơi lạnh, cháo hoa cùng đồ ăn sáng trước mặt một thứ cũng không động.
Tô Bạch lo lắng nói: cậu làm sao vậy?
Lâm Tiêu vô lực gục xuống bàn, hơi thở yếu ớt: đau dạ dày.
Tô Bạch dùng phương thức dỗ trẻ con dỗ Lâm Tiêu ăn một ít cháo, Lâm Tiêu đau nguyên một ngày, cơn đau từng cơn đứt quãng, vừa vặn sáng hôm sau không có tiết, Tô Bạch dứt khoát kéo Lâm Tiêu đi bệnh viện.
Lâm Tiêu cật lực kháng cự, chỉ còn thiếu mỗi dán mông lên ghế: tôi không đi, tôi uống cháo loãng mấy ngày là được rồi.
Tô Bạch nghiêm túc lắc đầu: không được, cậu phải đi, nghe lời, bệnh dạ dày có thể lớn mà cũng có thể nhỏ.
Lâm Tiêu còn muốn tiếp tục từ chối, Tô Bạch đã bắt đầu cằn nhằn được một nửa bài luận văn y học rồi.
Bị Tô Bạch giảng cho một bài, Lâm Tiêu thật sâu trong lòng sinh ra ảo giác nếu ngày hôm nay không đi bệnh viện nhất định sẽ không sống được, không thể làm gì hơn là nhắm mắt nghe theo.