Hoàng đế ngày ngày vào triều, đại thần ngày ngày lo sợ.
Thời điểm trước kia hoàng đế liên tục tảo triều là lúc mới đăng cơ không lâu, liên tiếp mấy ngày chém đầu vài đại thần không cần lý do, cũng chém luôn những ai cầu tình. Cho nên lần này y lên triều, khuôn mặt càng ngày càng không kiên nhẫn, làm đại thần ngoại trừ báo cáo đại sự trọng yếu các nơi, rắm cũng không dám thả một cái, chức trách của mình đến đâu thì cố giải quyết đến đó, vô cùng cần cù chăm chỉ, ai cũng không dám từ chối hay lơ là nhiệm vụ. Thậm chí mở đầu tấu chương cũng không còn thao thao bất tuyệt quanh co lòng vòng, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Làm cho Lý Anh xử lý chính vụ hiệu suất vô cùng cao.
Mà trong một tháng này, sáng sớm mỗi ngày y đều bị sờ mó mà tỉnh giấc, được Vệ Hùng tự mình hầu hạ rửa mặt, mặc quần áo, sau đó mơ mơ màng màng được đưa đến đại điện tảo triều, còn Vệ Hùng chờ ở sau điện.
Lý Anh chỉ phụ trách ngồi trên long ỷ mở mắt đăm đăm nghe tai trái ra tai phải, sau đó ra hiệu cho tiểu thái giám đem tấu chương ôm về, rồi ra sau đại điện dựa vào Vệ Hùng, để hắn kéo về ngủ bù.
Mà Vệ Hùng thì để một cái án nhỏ bên cạnh long sàng, một bên vô cùng nghiêm túc thay thiên tử lấy bút son ngự phê, một bên đưa cái tay nhàn rỗi còn lại vươn vào dưới chăn gấm vàng sáng của thiên tử... sờ mó long thể.
Lý Anh mỗi ngày bị Vệ Hùng không sợ chết khuyên bảo thượng triều, dùng bữa sáng, khó khăn lắm mới được ngủ bù, vừa muốn ngủ lại bị sờ tỉnh. Chịu đựng nhiều ngày rốt cuộc bạo phát, duỗi chân dài ra khỏi chăn gấm, một cước đạp lăn thư án, lại đạp luôn Vệ Hùng xuống long sàng.
"Dẹp cái án kia đi, trẫm muốn nghỉ ngơi!"
Vệ Hùng bị đạp xuống đất, trên quần áo đều dính mực, nhìn hoàng đế cuộn mình thành kén tằm, lại nhìn tấu chương rơi lả tả trên đất không theo trình tự, hắn hít sâu một hơi, cởi ngoại bào dính mực và áo trong, ở trần đi đến kéo chăn, nhưng mà Lý Anh cơ trí chèn dưới người, căn bản không túm được.
Hắn vòng quanh tại chỗ, nhanh trí suy nghĩ, sau đó bò lên trên long sàng.
Nghe được tiếng bàn ngã, Lục Lục đi đến thuận theo khe cửa nhìn vào trong, sau đó dùng tay che ngực. Mấy ngày nay tam quan của nó đã vỡ nát vô số lần, nó cảm thấy nếu không phải mình sức chịu đựng tốt, có lẽ đã sớm bị bệnh tim mà chết rồi.
Hôm đó nó nhìn qua khe cửa, trông thấy Trấn Bắc tướng quân ép hoàng đế trên mặt đất còn tưởng Trấn Bắc tướng quân muốn hành thích vua, vừa định mở miệng hô lại thấy hoàng đế đưa tay ôm lấy eo tướng quân, hai người đây là...
Lục Lục lau mặt một cái, an ủi trái tim đang muốn nổ tung. Trên giường không có động tĩnh gì, có lẽ hai người đang cùng nhau ngủ bù.
Lục Lục cẩn thận khom người đi vào, định im lặng dọn dẹp, đem tấu chương rơi trên đất sắp xếp cho tốt.
Vừa nâng thư án, nó đột nhiên dư quang nhìn thấy trên long sàng có cái gì đang động...
Đang muốn đập đầu nhận tội, kết quả lại thấy... tam quan của nó lại lần nữa vỡ nát đầy đất.
Trấn Bắc tướng quân này thật sự là yêu tinh!
Thủ đoạn nhiều như vậy, khó trách được hoàng đế yêu thích. Trước kia mỗi ngày y đều triệu phi tần "thị tẩm" mới có thể ngủ yên một lát, bây giờ được Trấn Bắc tướng quân dụ dỗ thì ngày ngày... không xuống long sàng.
Chỉ thấy Trấn Bắc tướng quân uy danh hiển hách nhiều lần muốn kéo chăn ra, nhưng bị Lý Anh cuốn thành cái kén mặc kệ, cuối cùng hết cách, nhấc chân của hoàng đế bị lộ ra ngoài, men theo khe hở chui lên trên...
Hắn chen được nửa người trên, cái mông và đôi chân dài lộ bên ngoài thì đang dùng sức quẫy đạp.
Lục Lục suy sụp nhặt lại tam quan bị vỡ nát một lần nữa, một bên thầm mắng Trấn Bắc tướng quân đúng là hồ ly tinh chuyển thế, một bên rón rén đi ra ngoài.
Mà cái Lục Lục nhìn thấy cũng chỉ là bên ngoài, tình hình ở bên trong chăn Lý Anh lại càng rơi rớt tiết tháo. Tướng quân của y đúng là vừa mở vòi đã nước chảy thành sông, chẳng biết giữ ý tứ chút nào. Người ta đồn đại mình bị giam trong cung cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn giống như cá gặp nước, mỗi ngày hầu hạ y rời giường ăn uống, tận dụng tất cả thời cơ bám theo y, nghĩ ra đủ biện pháp chiếm tiện nghi của y.
Lý Anh thật sự là... yêu chết cái cảm giác này.
Không gian trong chăn bị thu hẹp, Lý Anh đỏ mặt, đùi co rút. Vệ Hùng tận tâm tận lực hầu hạ người trong ngực, bờ môi đi qua nơi nào, đều để lại một đóa hoa xuân đỏ rực.
Lát sau Lý Anh đầu hàng, đem góc chăn đè dưới người thả ra, để Vệ Hùng chui cả người vào.
"Ngươi nếu không thì làm nam sủng của trẫm đi?"
Những ngày này y thay đổi rất nhiều cách thăm dò Vệ Hùng, mà hắn từ đầu đến cuối đều thuận theo y, bảo quỳ liền quỳ, bảo liếʍ là liếʍ, bảo bò thì bò.
Quả thật khiến Lý Anh thích muốn chết, cũng vui vẻ muốn chết.
Cứ như vậy, vẫn dạng này, không muốn thay đổi, Lý Anh híp mắt thầm nghĩ trong lòng.
Vệ Hùng rõ ràng đã quen với tần suất động kinh của Lý Anh, miệng còn đang ăn đậu hủ long thể thần thánh không thể xâm phạm, từ trong cổ họng "Ừ" một tiếng thể hiện đồng ý.
Lý Anh giống như trẻ con được cho kẹo, im lặng cong môi cười nhẹ, thả mình rơi vào vòng thân mật mới.
Đến thời gian ngọ thiện*, Lục Lục thương tiếc không nguôi mà nhìn bệ hạ nhà mình, ý tứ lo lắng hiện rõ trên mặt. Vệ Hùng nhìn tiểu thái giám có ý tứ, trong một tháng ở hoàng cung, đây là người duy nhất hắn thấy thực sự trung với Lý Anh.
*Ngọ thiện (午膳): Ăn trưa. Thật ra lúc đầu định để thuần Việt, cơ mà vua một nước ăn trưa nghe sao sao í, thôi đổi ngọ thiện cho nó sang:v
Lại nhìn đồ ăn bày trước mặt y, tất cả đều là đồ đại bổ.
Vệ Hùng nhịn không được cười hì hì, không thể phụ ý tốt của tiểu thái giám, bắt đầu đổi phương pháp dỗ cho hoàng đế bệ hạ bảo bối của hắn ăn.
Dùng ngọ thiện xong, Lý Anh vẫy lui cung nhân, cùng Vệ Hùng ngồi cách bàn, thái độ nghiêm túc và... hồi hộp chưa từng có.
"Ngươi... muốn về Bắc cương sao?" Lý Anh thử hỏi thăm dò.
Lý Anh cảm thấy thời gian một tháng này giống như là trộm được. Tất cả những sung sướиɠ đời trước, gộp tất cả lại cũng không bằng một ngày vui vẻ bên cạnh Vệ Hùng.
Y vừa đùa mà cũng vừa thăm dò, bởi vì y biết, Vệ Hùng rốt cuộc vẫn là nam nhân đội trời đạp đất, nếu thật sự bị y thu làm nam sủng, đó mới là vũ nhục lớn nhất.
Vệ Hùng toàn thân cứng đờ, mặt biến sắc. Một tháng này trôi qua giống như ở thiên đường, khiến hắn chỉ muốn đem tất cả vốn liếng ra đổi để thời khắc này có thể được kéo dài mãi.
Lại không ngờ đến, hoàng đế cuối cùng vẫn muốn cho hắn trở về Bắc cương.
Là... chán rồi? Hay là cảm thấy hắn không đủ sức?
Vệ Hùng biết Lý Anh có một ít sở thích đặc thù, đây là tin tức hắn nghe trộm được sớm nhất. Những ngày này hắn đã chuẩn bị tinh thần xong, nhưng mãi cũng không thấy Lý Anh làm gì hắn, thật ra làm hắn có chút hốt hoảng.
Quả nhiên, điều hắn lo lắng vẫn thành sự thật. Một tháng này mặc dù hắn cùng bệ hạ cả ngày quấn quýt si mê, nhưng chưa từng làm đến bước cuối cùng.
Hắn... không dám.
Hắn đợi bệ hạ mở miệng. Chỉ cần người hắn yêu mở miệng, hắn tình nguyện bỏ đi tôn nghiêm nam tử, cam nguyện thư phục dưới thân người.
Thế nhưng hoàng đế vẫn không tỏ vẻ muốn hắn, có phải là cảm thấy nữ nhân mềm mại tốt hơn không?
Vệ Hùng nghĩ đến đây, cuống quýt quỳ xuống đất, không còn dáng vẻ được một tấc lại muốn tiến một thước như vài ngày trước đó. Hắn quỳ bên chân Lý Anh, ôm đùi y, mắt đỏ hồng nói: "Bệ hạ... Đừng không muốn thần."
Vệ Hùng dừng một chút, "Bệ hạ nếu cảm thấy thần hầu hạ không chu đáo... Bệ hạ thật ra có thể tùy ý với thần... Tùy ý dùng thủ đoạn bệ hạ thích, không cần băn khoăn."
Lý Anh nghe được câu này của Vệ Hùng bỗng nhiên từ ghế đứng phắt dậy, cả người đều phát run.