Chương 10: Khıêυ khí©h

Gần đây theo dõi Tô Ẩn ở bên ngoài đã trở thành thú vui mới ngoài luyện kiếm của Huyền Ngự, kỳ thật Huyền Ngự rất tò mò với tiêu cục trong lời Tô Ẩn, nhưng Tô Ẩn nhiều lần không đáp ứng đem nó theo, nói sợ đến đó không chú ý được mình, mình chẳng lẽ không khiến người khác bớt lo à!

Cho nên Huyền Ngự dứt khoát quyết định —— trộm theo dõi!

Theo quan sát mấy ngày nay, hành tung Tô Ẩn thật ra rất cố định thậm chí có chút không thú vị. Buổi sáng ăn xong sẽ tới tiêu cục, dạy kiến thức cơ bản hết cả buổi, sau đó giữa trưa trở về, thuận đường đến mua chút đồ ăn ở chỗ cách tiêu cục không xa để về ăn với Huyền Ngự. Buổi chiều tiếp tục tới tiêu cục, chạng vạng tối vẫn như cũ mua cơm trên đường về nhà, thỉnh thoảng sẽ mua một ít đồ ăn vặt cho Huyền Ngự và dì Lưu. Tới tới lui lui như vậy mấy lần, Huyền Ngự cảm thấy mình đi thêm mấy ngày nữa sẽ có thể nhắm mắt mà đi.

Hôm đó thời tiết rất ngột ngạt, trông như muốn mưa mà chưa mưa nữa, Huyền Ngự nhìn sắc trời một chút, lo lắng tối về Tô Ẩn bị dầm mưa, cầm ô giấy dầu, xe nhẹ chạy đường quen đến được tiêu cục, lén lút chạy tới cửa hông.

Sảnh bên cạnh của tiêu cục Lô thị là luyện võ đường chuyên huấn luyện những đệ tử mới vào, được ngăn với chánh đường, hậu viện, nên có xây một cái cửa hông không tính là nhỏ, để các đệ tử ra vào. Vì đệ tử phần lớn là người huyện Thúy Trúc này, cũng là nơi luyện võ, nên chỗ cửa hông canh gác rất lỏng. Huyền Ngự đứng bên cạnh cánh cửa khép hờ, dựa ô giấy dầu vào tường, hai mắt híp lại nhìn lén qua khe.

"Tô sư phụ, chúng con đã đứng tấn lâu như vậy rồi, sao vẫn còn chưa được học thứ mới thế ạ?" Mấy đệ tử mặc đồng phục màu xám vây quanh Tô Ẩn, vài đệ tử áo xám khác tản đi các nơi khác, lúc này là thời gian nghỉ ngơi.

"Đúng vậy đúng vậy, Tô sư phụ ngươi đừng nói là không dạy đâu đó!" Một đệ tử trông cao hơn những người khác một chút, ôm quyền, liếc mắt, có chút khinh thường nhìn Tô Ẩn.

Hừ! Sư phụ ở tiêu cục gì mà như đứa nhóc, nhìn vừa gầy vừa yếu, lại còn mù lòa! Thật không biết Lô lão gia nghĩ cái gì nữa, thế mà lại để người như này đến dạy mình, suốt ngày chỉ biết bắt mình đứng tấn!

(Rồi, để ta xem lát nữa ngươi có kéo nổi A Ẩn nhà chúng ta không -_-)

"Tập võ không gấp được, bọn sư huynh của các ngươi cũng đi từng bước một như vậy cả. Hơn nữa các ngươi tuổi còn lớn hơn mấy đệ tử mới nhập môn, vốn đã chậm, tư chất, ngộ tính lại không xuất chúng, nếu mù quáng đẩy nhanh tiến trình ngược lại có thể sẽ bị thương." Tô Ẩn cảm nhận âm thanh chuyển hướng về phía đệ tử kia, bình tĩnh nói: "Tiểu Hổ, ngươi là đứa lớn tuổi nhất, càng không thể gấp, tập võ không thể so với những thứ khác được."

Tô Ẩn là thiện ý khuyên nhủ đám đệ tử này, nhưng đệ tử cao cao kia bị lôi ra trước đám đông, lại còn trực tiếp nói ra thiếu sót của mình trước mặt chúng đệ tử, lập tức có chút thẹn quá hóa giận.

"Tiểu Hổ là để ngươi gọi sao! Ta là Bàng Hưng Hổ, nhị thiếu gia Bàng gia!" Bàng Hưng Hổ gân cổ quát.

Bàng gia, hiệu buôn tơ lụa lớn nhất huyện Thúy Trúc.

Tô Ẩn quay đôi mắt mù sương về hướng khác, bình tĩnh nói: "Đã vào tiêu cục, phải theo cách làm việc của tiêu cục. Vô luận ngươi có thân phận như thế nào, ở chỗ này chỉ là một đệ tử nhập môn mà thôi."

Nói xong đi đến chỗ bàn nghỉ ngơi trong sảnh, y không muốn cãi nhau, nhất là đối với loại người lấy thân phận ra so.

Những đệ tử tản ra ban nãy, đã sớm mang tâm đi xem náo nhiệt nhìn chằm chằm bên này. Lúc thấy Tô Ẩn phản bác thẳng như thế, đều bắt đầu lặng lẽ bàn tán, còn có mấy người trộm che miệng không biết cười cái gì.

Bàng Hưng Hổ quét mắt qua càng bốc lên lửa giận, tiến lên tóm lấy cánh tay Tô Ẩn, dùng sức kéo Tô Ẩn nhìn như gầy yếu mà lại chẳng nhúc nhích nổi. Đệ tử bên cạnh thấy đều cười, Bàng Hưng Hổ thẹn quá hóa giận, cầm kiếm gỗ trong tay cản trước mặt Tô Ẩn.

"Này là có ý gì?"

"Có dám tỷ thí một phen không, nếu đệ tử nhập môn ta đây thắng ngươi, ngươi phải rời khỏi tiêu cục, vĩnh viễn không được trở lại làm ở tiêu cục Lô thị này. Nếu thua, ta sẽ ra ngoài đường, trước cửa tiêu cục dập đầu nhận lỗi với ngươi, từ nay về sau không dám dị nghị gì hết. Sao hả?"

"Không thể so." Tô Ẩn hời hợt đáp.

"Vì sao hả! Ngươi không dám à?" Bàng Hưng Hổ không ngờ Tô Ẩn sẽ cự tuyệt trực tiếp như vậy, càng tức hơn.

"Vô luận thế nào cũng không tốt cho ta, vì sao ta phải so cơ chứ?" Tô Ẩn đưa tay đẩy kiếm gỗ ra, tiến lên phía trước.

"Ngươi...!" Bàng Hưng Hổ kinh ngạc nửa ngày sau vẫn không phản bác lại được, thẳng đến một người nhẹ giọng nhắc nhở bên tai mới kịp phản ứng.

"Nhị gia, người nọ căn bản xem thường cái dập đầu của ngài đó!"

"Cái gì!" Bàng Hưng Hổ hiểu, thoáng chốc mặt đỏ lên, đầu choáng váng, cầm theo kiếm gỗ phi thẳng đến sau lưng Tô Ẩn.

"Tô sư phụ coi chừng!" Bên cạnh một vài đệ tử kinh hô, nhưng không ai ra tay, ẩn ẩn có mấy người cầm lấy kiếm gỗ xong lại nắm chặt nắm đấm, không cam lòng buông buống. Đều là đệ tử nhà thường dân, sao dám chọc tới Bàng gia?

Tô Ẩn nghe thấy tiếng gió, biết có người đánh úp sau lưng, bộ pháp dưới chân khẽ biến, nghiêng người đồng thời hai ngón tay ngưng khí đập lên thân kiếm, kiếm gỗ trong tay Bàng Hưng Hổ nhất thời lệch hướng.

Thừa dịp Bàng Hưng Hổ thất thần, Tô Ẩn nhanh chóng đạp một cái, theo thân kiếm gỗ nắm chặt cánh tay Bàng Hưng Hổ, thủ pháp thay đổi, Bàng Hưng Hổ chỉ thấy một hồi co rút đau đớn, kiếm gỗ trong tay đã rơi mất tự lúc nào.

Tô Ẩn buông tay, để lại Bàng Hưng Hổ và một đám đệ tử a dua nịnh hót gã. Những đệ tử khác ở một bên xem đều trầm trồ khen ngợi, có kẻ lanh trí lặng lẽ đi đến bên kiếm gỗ đã rơi xuống của Bàng Hưng Hổ đá ra một góc khuất.

Huyền Ngự trốn ở ngoài oán hận nhìn chằm chằm đám người kia, thầm ghi nhớ bộ dáng của Bàng Hưng Hổ, lại chuyển ánh mắt sáng người sang nhìn Tô Ẩn. Mình vừa rồi chiếu chút nữa đã lao ra mất, nhưng không ngờ Tô Ẩn phản ứng nhanh vậy, thoáng cái đã hóa giải chiêu đánh lén ban nãy, không khỏi một hồi vui mừng, không hổ là người mình vừa ý!

Huyền Ngự nhìn chăm chú Tô Ẩn đang uống trà từ đầu đến chân mấy lần, thật sự càng nhìn càng thích. Nhưng nghĩ lại, nếu lúc ấy mình lao ra, gọn gàng giải quyết xong người nọ, sau đó bảo vệ Tô Ẩn ở sau lưng thật tốt biết bao! Huyền Ngự thầm quyết tâm, nhất định phải luyện kiếm cho thật tốt, hơn nữa phải giỏi hơn Tô Ẩn, như vậy mới bảo vệ được Tô Ẩn chứ, ai cũng không thể động tới một cọng lông của y.

Bàng Hưng Hổ nắm tay phải, trước mắt một đám người đi đến trước mắt Tô Ẩn, đứng cách khoảng ba bước, người bên cạnh không biết cố ý hay vô tình đứng sán lại.

"Ta Bàng Hưng Hổ đã thua cược, ngươi đã thắng ta ta đương nhiên sẽ đứng ở cửa ra vào của tiêu cục dập đầu nhận lỗi với ngươi." Bàng Hưng Hổ nói rất thẳng, đệ tử vây quanh ban đầu còn cảnh giác nhìm chằm chằm đám người bọn gã, không ngờ Bàng Hưng Hổ tâm cao khí ngạo như vậy mà lại chủ động nhận lỗi, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

"Ta cũng không cá cược gì với ngươi, sao lại đồng ý cái nhận thua cược của ngươi kia." Tô Ẩn buông chén trà nhỏ, mắt nhìn thẳng, thần sắc lạnh nhạt.

"Ngươi!" Bàng Hung Hổ nhất thời nghẹn lời, chỉ tay vào Tô Ẩn tức đến không nói ra lời.

"Thời cơ không đúng lắm, hôm nay trời có vẻ muốn mưa, mọi người cũng về nhà sớm đi." Tô Ẩn nói xong xoay người muốn đi tìm gã sai vặt trong phủ, báo với quản gia một tiếng là mình đi.

Đệ tử vây xem thấy Tô sư phụ không muốn so đo liền tản ra, cầm quần áo, kiếm gỗ rời khỏi, kêu bạn gọi bè, thoáng cái trong sảnh có chút loạn.

Tô Ẩn vốn định không nhiều lời, Bàng Hưng Hổ chắc cũng không dây dưa nữa, dù sao để gã dập đầu với mình cũng không cần thiết, nhưng Bàng Hưng Hổ lại cảm thấy Tô Ẩn coi mình là người vô hình, lập tức nổi trận lôi đình.

"Tên mù lòa chết tiệt kia! Hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi!" Bàng Hưng Hổ hét lớn một tiếng, Tô Ẩn hơi dừng lại, đang muốn nhìn về phía Bàng Hưng Hổ lại nghe thấy tiếng xé gió từ một bên khác truyền đến —— là tiếng mũi kiếm đánh lại.

Tô Ẩn không kịp giơ tay cản lại, nhưng cơ hồ đồng thời nghe thấy tiếng kiếm rơi xuống đất thanh thúy cùng tiếng một người kêu đau.

Hai mắt mờ sương của Tô Ẩn nhìn về phía phát ra thanh âm, không khỏi nhíu mày, đánh lén mình chính là kiếm thật!

"Ngươi là tên khốn kiếp! Vậy mà muốn gϊếŧ y!" Huyền Ngự cầm kiếm gỗ chỉ vào người trước mắt, thoáng cái nắm chặt cổ tay gã, dùng mười phần lực đạo.

Huyền Ngự hai mắt đỏ lên, một cước thật đau đá lăn người kia ra đất, một phát đá bay thanh kiếm rơi xuống, ngẩng đầu nhìn Bàng Hưng Hổ đang sửng sốt, từng bước tiến lại.

Bàng Hưng hổ lúc này mới kịp phản ứng, nhìn người trước mắt tay cầm kiếm gỗ, thế mà là một thiếu niên trông vô cùng non nớt, lại nhịn không được rùng mình một cái.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!" Bàng Hưng Hổ lui về sau, thuận tay kéo người đứng gần đó sang che chắn giữa mình và thiếu niên.

"Huyền Ngự?" Tô Ẩn hướng về phía Huyền Ngự khẽ gọi một tiếng nhưng không được đáp lại.

"Đến y mà ngươi cũng dám đυ.ng vào hả!" Huyền Ngự trợn mắt, tay cầm kiếm gỗ vì phẫn nộ mà khẽ run nhè nhẹ. Mình tưởng tan cuộc rồi có thể đón ca ca về nhà, nếu không phải mình nhiều lần nhìn trộm, phát hiện trong đám đệ tử có kiếm người nọ là khác thường, mới khó khăn ngăn trở một kiếm kia, nếu không ca ca còn có thể mạnh khỏe đứng trước mặt mình không? Ca ca đã không so đo lại còn dây dưa, chính là người này nhiều chuyện!

Người chắn trước mặt Bàng Hưng Hổ đã sợ đến phát run, thấy Huyền Ngự đến gần cả đám đều tránh tránh né né ra.

___

"Mày thử đυ.ng đến chồng bà đi! Bà cho mày xem!":v Cơ mà hình như là vợ ha?