Sau khi từ khu nghĩa địa thì cả hai rẽ vào một quán cafe, họ gọi hai cốc cafe. Ari gọi thêm ình một chiếc bánh kẹp vì sáng giờ mải suy nghĩ nên bụng hãng còn bỏ trống.
- Sao cô lại nói cho tôi bí mật của cô.
- Cái đó sao? Bí mật đó, nói ra thì làm sao?
Ari chăm chú vào cái bánh kẹp hơn là nói chuyện với Peter, cậu gặng hỏi cô bé.
- Tại sao anh trai cô lại chết và vì sao cô tìm được anh mình?
- Tôi có thể trả lời vế trước cho cậu.
Ari uống cafe rồi nói tiếp, cô bé nhìn Peter.
- 5 năm trước khi tôi 12 tuổi, lúc này tôi đã ở tổ chức được 6 năm và đang chuẩn bị nhiệm vụ ám sát thị trưởng. Vì cả ba chúng tôi còn khá nhỏ nên cũng có gặp một chút rắc rối và ở đó thì tôi đã được anh trai tôi cứu giúp và nhận ra nhau.
Nói vậy chứ Ari vẫn kể sơ qua cho Peter nghe đó thôi. Cô bé nói tiếp.
- Chúng tôi luôn giữ liên lạc và tôi hay gặp anh khi hoàn thành nhiệm vụ. 2 năm trước có một vụ chưng bày viên BM cho giới thượng lưu chứng kiến. Vì sơ xuất nên tôi đã để mình cùng Mei và Rin dính vô bẫy. Vì không lấy được BM nên tôi rất buồn vì không thể gặp được papa. Tôi không quan tâm đến mọi thứ và đi qua đường do không để ý đèn đỏ nên một chiếc xe tải đi tới. Anh tôi đã cứu tôi khỏi con quái vật sắt gớm ghiếc đó, nó cướp đi anh ngay trước mắt tôi. Tôi đã không thể làm gì cả, tôi sợ hãi, chạy đến nâng anh dậy cầu xin họ cứu giúp nhưng chẳng ai làm cả. Anh tôi đã chết do bị chấn thương mạnh và mất máu rất nhiều, từ lúc đó tôi như chết lặng, bàn tay tôi lúc đó dính toàn máu là máu, tôi sợ lắm, tôi sợ khi thấy máu, sợ khi thất bại, sợ khi phải nhìn thấy con quái vật sắt khổng lồ đó.
Ari không nói nữa, cô cầm chặt cốc cafe trong tay. Peter nhìn thái độ của cô bé rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Vậy cô định moi thông tin từ tôi kiểu gì?
- Tôi không cần phải mất công như vậy làm gì. Tôi có cách riêng của tôi vì suy cho cùng cậu cũng đâu phải thiên tài hoàn chỉnh. Con người ai cũng để lộ sơ hở mà thôi.
Tiện đó Ari gọi thêm vài món nữa và ngồi ăn, có lẽ cô lây cái bệnh ham ăn của Rin.
- Cậu phải trả đó.
- Tại sao? Toàn cô ăn chứ tôi có ăn đâu?
Peter nhíu mày, Ari cầm thìa kem rồi chu môi ra nói.
- Ai bảo cậu dụ dỗ tôi vào quán này làm chi?
- Đồ khôn vặt.
Peter định cốc đầu Ari nhưng cô nàng nhanh chóng né được. Thế là Peter phải tính hết số tiền mà Ari đã đánh chén. Không quá nhiều cũng chẳng phải là ít.
- Cô là heo à?
- Không tôi là người hẳn hoi.
Ari nhìn mình qua tấm kính khi đi ở đường. Peter phì cười vì cái thái độ trẻ con này của cô. Ari quay ra.
- Vì hôm nay đã trốn học rồi nên tôi cho cậu miễn phí hẹn hò cùng tôi đấy.
- Hẹn hò, tôi không ham.
Peter bước đi, Ari chạy theo cô kéo tay cậu vào trong khu vui chơi giải trí buộc Peter phải đi theo hộ tống cô nàng. Nói là hẹn hò chứ thực chất Ari lôi Peter đi cùng để cậu trả tiền ấy cái vụ ham chơi của cô bé. Và thực chất Ari có mục đích khác của cô vì một người lúc nào cũng chán nản với mọi thứ làm gì có tâm trạng mà vui vẻ thế này?
- Cảm ơn đã đưa tôi đi chơi.
Ari cúi đầu và nở nụ cười gian xảo. Peter nhìn cô dò xét.
- Chí ít thì cô cũng nên mời tôi vào nhà.
- Không được vào.
Ari chặn lại nhưng làm sao cản nổi thân hình to lớn kia. Peter đi vào trong nhà và nhìn ngắm tia đủ mọi thứ từ chi tiết nhỏ cho đến lớn.
- Sao dò xét xong thì yêu cầu về cho.
- Nhớ đó, cô không thể dò xét bất cứ cái gì từ tôi đâu. Lần sau đừng có xài cái chiêu này để nhân cơ hội tôi sơ hở mà kiểm tra thông tin của tôi.
Peter bỏ đi, Ari bị hắn phát hiện rồi sao, cô bé cứ đứng đó bất động cho đến khi hai cô bạn trở về nhà mới thôi.
- Hắn thực sự....thông minh vậy hay sao?
Ari như chết lặng đi, có lẽ cô quá xem thường con trai nhà Valdez. Cần suy nghĩ lại đây.
=====
Về phần ở khu nghĩa địa sau khi Ari cùng Peter rời đi thì một người đã đến đó, cầm chiếc hộp đựng BM lên. Người đó khẽ nhếch một đường cong tuyệt đẹp.
- Tìm được cô rồi tiểu thư......
Đó là giọng của một người con gái. Và người đó là ai thì mọi người sẽ biết sau. Hãy nhớ lấy chi tiết này vì Season II cô gái này sẽ xuất hiện.