Cảm mạo rất nặng, khiến Diệp Nùng nằm bẹp trên giường.
Mặc dù sinh bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nhẹ nhàng kể từ khi biết Cố Thành nɠɵạı ŧìиɧ.
Mẹ Diệp đau lòng vô cùng, một bên nhắc con gái không chịu ăn uống cho tốt nên sức đề kháng mới kém, một bên lại đi nấu cháo cho con gái, xách túi đi khắp chợ mới mua được mẻ cá tươi ngon nhất.
Một con cá chỉ dài như ngón tay, đem về làm sạch bỏ vào nồi hầm, đánh thêm mấy quả trứng gà ta, thêm muối và hành hoa, cháo chín vừa ăn, thịt cá non mềm, trứng gà tươi, khi cong bé
Diệp Nùng thích ăn nhất cái này.
Mẹ Diệp nhìn con gái ăn, ăn xong cầm bát đi rửa, lại ép con gái ngủ tiếp, đến ngày thứ ba, cảm mạo đã hết, sáng sớm tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thơm của nước mì, Diệp Nùng đi đến phòng khách, phát hiện phòng khách hai ngày trước còn trống rỗng nay đã chật kín đồ.
Nhà họ Diệp từ lâu chỉ có hai mẹ con đón năm mới, bây giờ Diệp Nùng về nhà nửa tháng, Mẹ Diệp rất vui mừng, mua đầy một tủ lạnh thịt cá gà vịt, đồ uống đồ ăn vặt từng túi để đầy nhà.
Trong phòng khách đặt hai thùng đồ uống, trên bàn ăn bày đày túi bánh kẹo, Mẹ Diệp lấy ra chiếc đĩa hoa hải đường đã nhiều năm không dùng đến, bà bỏ quả vào đĩa, dùng tay xếp gọn lại, trông thấy cô gái đi lên: "dậy rồi? Nhanh đi đánh răng rửa mặt."
Bốn cái đĩa sứ nhỏ bày kẹo sữa, kẹo vừng xốp giòn, còn có một đĩa là bánh quy hoa quế Diệp Nùng thích ăn nhất, đợi cô đánh răng xong ngồi trên ghế sa lon, mẹ Diệp lấy một cái nhét vào trong miệng cô: "Đi ăn mì, ăn xong chính ta đi siêu thị."
Diệp Nùng vừa ăn mì vừa nhìn mấy túi đồ trên mặt bàn: "mẹ mua quá nhiều, làm sao ăn hết được."
Mẹ Diệp ở một mình đã lâu, ăn uống rất tiết kiệm, chỉ khi nào con gái trở về, bà mới bận rộn chuẩn bị cả một bàn đồ ăn, bà cuộn lại mấy cái túi nhựa nhét vào trong ngăn kéo: "Có chỗ nào nhiều chứ, con xem hôm nay mới ngày mấy, từ nay đến ngày 15 còn bao lâu, làm sao ăn không hết."
Giục Diệp Nùng tranh thủ thời gian ăn mì, ăn xong đi siêu thị mua quần áo mới, mua thêm đồ đạc cần dùng khi kết hôm: "Con bận rộn không về, có nhiều thứ mẹ không dám mua thay con, cũng nên đi mua chăn gối trải giường."
Những thứ khác con gái đều không cần bà lo, kẹo mừng tiệc cưới đều tự mình chuẩn bị xong, bà nhất định phải mua thêm cái chăn này: "Lúc mẹ kết hôn bà ngoại con còn thêu cho mẹ một cái chăn hoa uyên ương, mặc kệ con cần hay không, cũng phải mua thêm một cái."
Diệp Nùng im lặng, uống nước mì sạch sẽ, đặt bát vào trong bồn rửa, vén tay áo mở vòi nước, lại nghe mẹ Diệp ở bên ngoài hô: "Con để đấy, không cần con rửa.."
Diệp Nùng chẳng những rửa chén, còn rửa cả nồi, lau dọn bếp sạch sẽ sáng bóng, lúc chuẩn bị thay quần áo ra ngoài bị mẹ ngăn lại: "Mặc áo lông đi, bên ngoài tuyết rơi rồi."
Chiếc áo lông đỏ này của Diệp Nùng mua từ lúc cô còn là học sinh, màu đỏ thẫm, bây giờ mập hơn một chút so với lúc trước, nhưng mặc lên lại lộ ra sắc mặt hồng nhuận, quàng thêm một chiếc khăn lên, trông khác gì lúc còn đi học, bộ đồ khiến cô nhỏ đi mấy tuổi, lúc đi đến đầu ngõ gặp ông lão hàng xóm, ông lão híp mắt hỏi cô: "Trường học được nghỉ rồi à?"
Mẹ Diệp nói liên miên lải nhải: "Bình thường con không chịu vận động, cơm ba bữa không đúng giờ, về sau kết hôn không thể tiếp tục như vậy, hai người các con đều bận bộn, có những việc vẫn phải do con tự mình làm."
Diệp Nùng kéo cánh tay mẹ, đi siêu thị mua chăn gối còn mua thêm máy tạo độ ẩm, mẹ Diệp nhìn cô cẩn thận lựa chọn, còn tưởng con gái rốt cuộc cũng lưu tâm, khắp khởi mừng thầm nói với nhân viên bán hàng rằng con gái
muốn kết hôn, đồ đạc dùng cho một năm bốn mùa đều mua đầy đủ.
"Đừng sợ mua nhiều
không mang đi được, để cậu con lái xe đưa con về Thượng Hải."
Diệp Nùng về nhà liền thay hết đồ cũ trong nhà, chăn trong nhà đã cũ từ lâu, từ lúc học xong cô chỉ lo kiếm tiền, mỗi lần gọi điện thoại cho mẹ bà đều nói sống rất tốt, lần này trở về mới phát hiện
trong nhà rất nhiều thứ đã cũ.
Tất cả chăn gối đều được thay mới, nằm lên giống như nằm trên mây, Diệp Nùng lôi kéo mẹ Diệp nằm xuống, cười tủm tỉm nhìn bà: "Thật dễ chịu."
Đương nhiên thoải mái, mấy ngàn tệ một cái chăn tơ tằm, trong lòng mẹ Diệp rất vui, nhưng cũng xót tiền, tay vuốt vuốt cái chăn tơ tằm mềm mại, ngoài miệng lại oán trách con gái: "Về sau con còn nhiều chỗ dùng đến tiền, đừng vung tay quá trán như vậy."
Bà với tay mở ngăn tủ lấy ra sổ tiết kiệm: "Lúc mua phòng ốc con cũng không cần, hiện tại kết hôn, về sau có nhiều chỗ cần dùng đến tiên, tiền lương của các con cũng có hạn, con đổi cho A Thành cái xe khác đi."
Phòng cưới là hai người bọn họ mua, khi kết hôn nhà bà sẽ đưa một chiếc xe, xem như một chút tâm ý, về sau người thân có hỏi, bà cũng có lời nói.
Diệp Nùng rủ mắt xuống: "Xe của anh ta mới đổi, số tiền này là con đưa cho ngươi, chờ sáu tháng cuối năm con có thời gian, chúng ta ra nước ngoài, không phải mẹ thích đến La Mã chơi sao, chúng ta đi La Mã."
Mẹ Diệp cảm thấy không được bình thường, con gái bà cả ngày bận rộn điện thoại kêu không ngừng,
từ khi trở về nhà, thật giống như cho bản thân nghỉ dài hạn, một cuộc điện thoại cũng không có, cũng không điện thoại nói chuyện với Cố Thành.
Một chữ con gái bà cũng chưa hề nói, nhưng bà làm mẹ sao không phát hiện ra, bà cảm thấy con gái bị ủy khuất mới về nhà.
Người cô không ốm bao nhiêu, nhưng cả người đều không có tinh thần,
không có nhiệt tình, chỉ biết nằm trên giường, ngoại trừ Cố Thành, còn có thể bởi vì cái gì, loại sự tình này, bà làm mẹ sao lại nhìn không ra.
Mẹ Diệp tay vỗ lên lưng Diệp Nùng, nhẹ nhàng nói: "Ngoan bảo, con có chuyện gì, nói cho mẹ nghe."
Diệp Nùng muốn nói với mẹ mình không có việc gì, muốn nói với bà cô rất tốt, muốn trấn an mẹ Diệp như trấn an Cam Đường, bi thương này cô có thể một mình trải qua, nhưng nhìn vào mắt mẹ, cô không cách nào nói ra chính mình rất tốt.
Mẹ Diệp dang tay, ôm con gái vào trong ngực: "Ngoan bảo, chuyện gì cũng có thể nói với mẹ."
Diệp Nùng nhắm mắt lại, một mực không để nước mắt rơi, cô nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng để bản thân bình tĩnh, cảm thấy khóc vì một người đàn ông như Cố Thành, quả thực không đáng.
"Bọn con chia tay."
Diệp Nùng cảm giác mình bị ôm chặt hơn, mẹ Diệp nhẹ nhàng ôm cô, Diệp Nùng nghe thấy tiếng nức nở, lúc đầu cô tưởng mẹ khóc, cô giương mắt lên mới phát hiện trước mắt hoàn toàn mơ hồ, thanh âm nức nở này là của cô.
Mẹ Diệp vuốt lưng con gái, cầm tay cô nói: "Ngoan bảo, không cần gấp gáp, không cần gấp gáp."
Con gái khóc, bà là mẹ cũng rất đau lòng, bà biết tính con gái mình, không đành lòng hỏi cô vì sao, từng chút từng chút an ủi cô, đến khi cô khóc mệt, đỡ cô nằm trên giường, đắp chăn, nhân tiện lấy một chai nước nóng nhét vào trong chăn cô: "Ngủ một giấc, ngủ một giấc xong mọi chuyện sẽ tốt."
Diệp Nùng ép nén cảm xúc đã lâu đột nhiên phát tiết, cô khóc đến kiệt sức, ngã xuống giường không đến nửa phút đã ngủ.
Giấc ngủ này vừa sâu vừa dài, đến tận đêm mới tỉnh, trong phòng ngủ rất yên tĩnh, qua khe cửa cô thấy ngoài đèn phòng khách vẫn sáng, Diệp Nùng đi tới cửa, cô đang suy nghĩ làm sao để an ủi mẹ, làm sao để nói cho bà biết dù có ai nói gì đi nữa, cô sẽ không quay lại với Cố Thành, coi như bà nhất thời đau lòng, cô cũng muốn nói.
Cửa khẽ mở ra, Diệp Nùng nghe thấy giọng nói của mẹ, thâm âm rất nhỏ, bà
đang gọi điện thoại. "Hôn lễ sẽ không làm nữa."
Bà đang nói chuyện với một người thân nào đó, trên bàn trà đặt một tờ giấy và một cái bút, gọi xong liền cầm bút gạch một cái tên trên giấy.
Diệp Nùng đứng tại cạnh cửa, cô cho rằng mẹ sẽ khuyên cô, không nghĩ tới một câu bà cũng không hỏi mà lập tức gọi điện thoại cho người thân thông báo hủy bỏ hôn lễ.
Mẹ Diệp gọi xong cuộc điện thoại này, lại tiếp tục bấm một số điện thoại khác, trên mũi có một bộ kính lão, trên sô pha phòng khách đặt từng tấm thiệp, Diệp Nùng thậm chí cũng không biết từ lúc nào đôi mắt bà bắt đầu kém đi.
"Là, hôn lễ sẽ không tổ chức nữa, tiền mừng kia tôi sẽ gửi lại."
Đối phương lại hỏi cái gì, mẹ Diệp nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng mới nói: "Đứa bé kia không thành thật, điều kiện cho dù tốt, cũng không thể ủy khuất ngoan bảo nhà ta."
Diệp Nùng tựa bên cửa, nghe thấy mẹ từng câu giải thích với người thân họ hàng, dùng tay áo len che miệng lại, không để cho bản thân vang lên tiếng khóc, so với ngươi khác cô biết mẹ mình là người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ.
Mẹ Diệp nếu không mạnh, cũng sẽ không nhanh chóng chống đỡ cái nhà này sau khi ba cô ốm mất đi, cả đời này bà không muốn người khác nghĩ con gái đáng thương, đáng thương bà còn trẻ tuổi vậy đã làm quả phụ, đáng thương hai mẹ con gian nan dựa vào nhau sống qua ngày, có thể hiện tại bà không cần mặt mũi, bỏ xuống tự tôn, thay con gái giải thích vì sao không tổ chức hôn lễ nữa.
Diệp Nùng lau khô nước mắt, cô đẩy cửa đi qua, nhận lấy điện thoại từ trong tay mẹ Diệp, cầm lấy danh sách, thấy người trên danh sách đã gọi hết gần một nửa, còn có hơn phân nửa chưa thông báo: "Còn lại để con gọi cho."
"Để mẹ làm, con đi ngủ đi."
Mẹ Diệp không chịu, loại chuyện này để con gái tự mình làm, con gái bà sẽ rất đau lòng, "Mẹ đã thông báo gần hết rồi."
Kỳ thật có thể không cần tự mình gọi thông báo với tất cả mọi người, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, người quen tự sẽ hỗ trợ thông báo, nhưng mẹ Diệp không muốn con gái bị người khác chỉ trích, không bằng tự bà thông báo.
Diệp Nùng kiên trì muốn tự mình làm, những chuyện này cô cũng nên đối mặt, lúc trước cô còn có phần cố giả bộ kiên cường, hiện tại sẽ không.
"Mẹ, con đói, muốn ăn mì, mẹ nấu cho con bát mì với hai miếng thịt đi."
Đang khi nói chuyện Diệp Nùng đã gọi cuộc điện thoại đầu tiên, "Chào dì, là dì Triệu ạ..."
Mẹ Diệp đứng một bên, nghe con gái giải thích với người bên kia điện thoại, một câu cũng đành lòng nói, bà đi vào trong bếp, đem hộp thịt ba chỉ làm tối qua để trong tủ lạnh ra, nấu một bát mì sợi.