- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mr Thuốc Ngủ Của Tôi
- Chương 2: Chia tay
Mr Thuốc Ngủ Của Tôi
Chương 2: Chia tay
Diệp Nùng bấm số điện thoại của Cam Đường, cô và Cam Đường là bạn thời đại học, ở chung phòng ký túc xá bốn năm, Cam Đường là người chứng kiến tình yêu thuở ban đầu của cô và Cố Thành.
Cùng một người biết tất cả mọi chuyện nói chuyện, so với việc thổ lộ với một người xa lạ, còn khó hơn nhiều.
"Phòng kia của cậu đã cho thuê chưa?"
Cam Đường là người địa phương, trong nhà có phòng ở cũ, phòng cũ hơi nhỏ nhưng đặt ở khu vực tiện lợi, cô ấy mua nhà mới kết hôn, phòng cũ muốn cho thuê.
Vẫn là Diệp Nùng đề nghị cô ấy trang trí đơn giản và quét sơn lại một chút, sơn hai màu xám trắng, mua một cái tủ nhỏ, thêm một cái ghế sô pha, đổi mới thiết bị trong phòng tắm, phòng cũ trong nháy mắt biến thành một căn phòng chung cư nhỏ cho người độc thân, tiền thuê nha cũng có thể cao hơn một phần tư.
"Vẫn chưa, lúc chiều có người tới xem phòng, cảm thấy leo cầu thang quá mệt mỏi, còn đang do dự."
Phòng ở cũ không có thang máy, leo lên tầng sáu có chút mất sức, Cam Đường cũng không có thời gian chạy đi chạy lại, dứt khoát đưa cho bên môi giới một chiếc chìa khoá, để bên môi giới dẫn người đến xem phòng ở.
"Cho tớ thuê đi, tiền thuê tính theo giá thị trường."
Căn nhà kia của cô và Cố Thành chắc chắn phải chia ra, thủ tục cũng không thể nhanh chóng, trước tiên cần phải thuê một căn phòng sống yên ổn.
Mưa rơi ít đi một chút, nhưng vẫn chưa tạnh hẳn, nước mưa hắt lên cửa kính xe, chiếu lên gương mặt mơ hồ của Diệp Nùng, giống như một bức tranh bị ngâm nước.
Cam Đường cũng Tò mò giống như Tư Tư, Tư Tư là cấp dưới không thể hỏi nhiều, Cam Đường lại là bạn thân nhiều năm:
"Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cậu lại muốn thuê phòng?"
"Tớ và Cố Thành chia tay."
Diệp Nùng cầm điện thoại, tư thế ngồi tinh tế, giờ phút này đầu ngón tay có chút trắng bệch, nói ra câu này, tim vẫn đau như cũ, thậm chí cảm giác đau còn rõ ràng hơn lúc trước.
Cam Đường biết tính cách của Diệp Nùng, cô đã quyết định tuyệt đối sẽ không sửa đổi, ngập ngừng nửa ngày mới nói: "Vậy bây giờ cậu tới sao? Tớ đến mở cửa cho cậu."
Thiệp cưới của hai người đều đã phát cho bạn bè người thân, ảnh cưới cũng đã chụp xong, phòng cưới cũng đã sớm hoàn tất trang trí, sau khi thông gió nửa năm mới chuyển vào ở, nếu không phải phát sinh sự tình không thể cứu vãn, Diệp Nùng là sẽ không quyết định như vậy,
"Làm phiền cậu rồi."
Diệp Nùng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể làm phiền Cam Đường.
"Tớ có thể hỏi một chút là tại sao không?"
Tuần trước bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, lúc ăn thịt nướng, Cố Thành còn cần thẩn giúp Diệp Nùng bỏ hết rau trong bánh, để riêng thức ăn ngọt chua cay, tại sao đột nhiên lại chia tay.
Diệp Nùng biết cô ấy muốn hỏi, nhưng tạm thời không muốn trả lời, cô cảm thấy cả người vô cùng rã rời, chỉ muốn nằm xuống giường ngủ một giấc: "Sau này rồi nói."
Bây giờ cô không có tinh thần kể lại chuyện này, cũng không muốn nghe Cam Đường thay mình mắng Cố Thành, chỉ bức thiết muốn tìm được một cái giường, nằm trên giường ngủ một giấc bổ sung tinh thần.
"Được, tớ lập tức trở về."
Cam Đường gửi địa chỉ nhà cho Diệp Nùng, tự mình đội mưa đến đưa chìa khoá cho Diệp Nùng, còn đem những đồ đạc cần thiết trong nhà vơ vét một lần mang đi.
Quần áo đầu tóc Diệp Nùng đều đã khô không ít, biết sắc mặt mình bây giờ rất doạ người, liền lấy một hộp phần từ trong túi, trông thấy mặt mình bị hơi ấm làm cho đỏ ửng, liền dặm thêm chút son môi rồi lái xe ra khỏi tiểu khu.
Xe mới ra khỏi cửa lớn tiểu khu, mưa dần dần ngớt, mây đen phía chân trời cũng tan đi không ít, lộ ra mây xanh, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu qua tầng mây phảng phất như một dải ngân sắc khảm qua.
Lúc Diệp Nùng đến, Cam Đường đã mở cửa sẵn chờ cô, cô ấy đưa tay đỡ vali cùng túi du lịch trong tay Diệp Nùng, không có truy vấn lí do hai người chia tay, chỉ nói:
"Phòng ở mới được nhân viên quét dọn qua, đều rất sạch sẽ, tớ có mang theo một chút vật dụng hàng ngày tới."
Dầu gội đầu, sữa tắm, khăn mặt mới, hai cái túi lớn bị nhét đầy, những đồ vật này hiện tại mua rất thuận tiện, trong một giờ có thể mang đến, có thể thấy Cam Đường hao tâm tổn trí thế nào, Diệp Nùng rất cảm kích.
"Cám ơn cậu."
Cô còn chưa dứt lời, liền bị Cam Đường ôm lấy, Diệp Nùng biết người bạn cũ này rất tinh tế, một chút việc nhỏ cũng muốn cảm động rơi lệ, rõ ràng là chính mình chia tay, kết quả người khóc trước lại là Cam Đường.
Diệp Nùng vỗ vỗ lưng cô ấy: "Tớ không sao."
Cam Đường liếc cô một cái, thấy không có việc gì, hỏi cô:
"Cậu có muốn uống một cốc cà phê nóng không?"
Cô mang đồ uống trong nhà đã pha sẵn và sữa bò bánh mì tới, còn đun sẵn nước nóng.
Diệp Nùng lắc đầu, đổi dép lê, kéo vali về phòng ngủ, từ trong túi lấy ra gối cùng ga trải giường, cẩn thận trải ra giường đến khi không còn một nếp nhăn, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành.
Cam Đường đứng ở cửa một hồi, quyết định nhường lại không gian cho cô: "tớ đi trước, có chuyện gì thì gọi tớ, tớ sẽ lấy lại chìa khoá bên môi giới."
Diệp Nùng đưa cô ấy ra ngoài, thật tâm cảm ơn: "Hôm nào mời cậu ăn cơm."
Cam Đường vỗ vỗ vai cô: "Xin nghỉ phép mấy ngày, nghỉ ngơi một chút đi."
Nói xong Cam Đường đi xuống lầu, người còn chưa đi ra đầu hành lang, đã nhận được tin nhắn báo Diệp Nùng chuyển khoản, cô ấy dựa theo giá thị trường gửi cho cô bốn tháng tiền nhà, tính toán rõ ràng.
Dáng người Diệp Nùng nhỏ nhắn, nhìn qua có chút yếu đuối, nhưng trong xương cốt lại là người rất mạnh mẽ, không muốn tuỳ ý nợ nhân tình người khác.
Cam Đường còn chưa khởi động xe đã nhận được điện thoại của Cố Thành, hỏi Cam Đường có biết Diệp Nùng đang ở đâu không, cô khẽ cau mày, giọng nói bình thường: "tôi không biết, làm sao vậy? Cãi nhau à?"
Cố Thành ấp úng, nói qua loa hai câu liền cúp điện thoại, Cam Đường xác nhận suy đoán trong lòng, biết lúc này hôn lễ đã chắc chắn không thể thực hiện, ngồi ở trong xe ngẩng đầu nhìn lên, tầng cao nhất đèn đã sáng lên, dưới sắc trời âm u, lộ ra một chút ấm áp.
Diệp Nùng thay quần áo rồi chui vào trong chăn, dù công việc bận rộn, cô cũng không quên phải phơi chăn, lúc cả người thân thể rã rời có thể chui vào ổ chăn ấm áp có bao nhiêu buông lỏng, nhưng hôm nay lại không phải, cô không có cách nào trầm tĩnh lại.
Bắt đầu nghĩ đến mọi việc phát sinh như thế nào.
Gần đây âp lức công việc của hai người đều rất lớn, ngoại trừ chuẩn bị hôn lễ, còn chuẩn bị phát triển sự nghiệp, dự định bỏ vốn đầu tư xây một toà nhà tổ chức hôn lễ.
Ý tưởng ban đầu là ở vùng mới mở rộng xây một toà nhà, bên ngoài xây một giáo đường nhỏ, bên trong có ba đến bốn sảnh tổ chức hôn lễ, trong vòng một ngày có thể tổ chức bốn đám cưới, yến tiệc đều tổ chức ở bên trong, giá cả cũng hấp dẫn khách hàng.
Các khâu bên trong hôn lễ mới là thị trường mang lại lợi nhuận lớn nhất, như cầu cũng cao nhất.
Cố Thành phụ trách kéo đầu tư, Diệp Nùng phụ trách quản lý công ty, nhìn chằm chằm từng hạng mục, nửa năm qua hai người đều bận rộn tới mức chân không chạm đất, ngẫu nhiên một tuần đều không gặp mặt, cô coi là hai người đồng cam cộng khổ dốc sức làm, lại không có phát hiện Cố Thành có một vị "Thân yêu" khác.
Nhìn ngữ khí nói chuyện thì đó là cô gái không lớn lắm, rất quan tâm tới từng hành động của Cố Thành, thân thể ốm đau cũng kể cho anh ta, nghe lời anh ta nói uống thuốc rồi ngoan ngoãn đi ngủ, sau đó còn chụp một tấm hình, là một cốc nước rất đẹp, trên cốc in hình in hình chú lính nhỏ người Anh.
Động tác đơn giản nhưng vô cùng thân mật, tựa như đôi tình nhân nói lời tâm tình.
Diệp Nùng nhắm mắt lại, còn có thể hồi tưởng lại từng chữ trong đoạn hội thoại kia.
Giường rất mềm rất dễ chịu, đóng cửa sổ lại chỉ còn âm thanh gió nhẹ thổi qua, là thời tiết tốt để ngủ, nhưng giấc ngủ lại cách cô quá xa, cả một đêm không cách nào chợp mắt, từ hôm hôn ngày hôm trướ đến tận bình minh ngày hôm sau.
Lúc bốn năm giờ sáng nghe thấy tiếng chim hót l, Diệp Nùng từ bỏ cố gắng, từ trên giường ngồi dậy, tự rót cho mình một cốc cà phê nóng.
Lúc này Cố Thành đã gọi mười mấy cuộc điện thoại, sau đó lại không ngừng gửi tin nhắn, cô đều không nhận, đã quyết định kết thúc, những giảo biện tô son trát phấn kia cũng chỉ xoá đi những thứ từng tốt đẹp nhấ.
Diệp Nùng cầm cốc đi đến bên cửa sổ, mùi thơm của cà phê nóng thoảng qua trấn an tinh thần, tiểu khu cũ này còn rất tốt, cây cối rậm tạp, mở cửa sổ ra liền có thể thấy được không khí tươi mát sau cơn mưa dông.
Cô xem lướt qua vài tin nhắn, ngẫu nhiên có vài lời giải thích, tin nhắn cuối cùng gửi tới là rạng sáng: " sáng mai đến công ty gặp."
Diệp Nùng chuẩn bị tinh thần rồi đi tắm nước nóng, thay quần áo, còn trang điểm tinh xảo một phen, lúc đeo đồng hồ mới nhớ tới đây là đồ Cố Thành tặng, đã đeo năm năm, dây đồng hồ cũng đã đổi qua một lần, tình cảm cũng đã mài mòn, liền đổi cho mình một cái khác.
Diệp Nùng đúng giờ đi làm, Tư Tư so với cô sớm hơn, chuẩn bị cho cô một cốc cà phê, thò đầu ra đợi cô đến, vừa nhìn thấy cô liền khẽ gọi một tiếng: "Chị Diệp."
Đem tài liệu trong tay giao cho cô, bên trong là toàn bộ hoá đơn hôn lễ của Diệp Nùng: "đều nói chuyện xong hết rồi ạ, bên chụp ảnh và người dẫn chương trình đều trả lại tiền đặt cọc, có cần để trống thời gian này không ạ?"
Tư Tư theo dõi công việc của công ty, bên đoàn đội nào ngày nào rảnh đều sớm được thông báo, sau đó lúc khách hàng hỏi có thể cung cấp tư liệu cho khách lựa chọn đoàn đội.
Ngày tốt như thế, một năm trước đã để dành cho Diệp Nùng, lúc này còn trả lại tiền cọc, là muốn hợp tác lâu dài.
Người làm nghề tổ chức hôn lễ, còn chuyện gì chưa thấy qua, mặc dù giật mình, cũng không hỏi nhiều.
Diệp Nùng gật đầu, đem cặp văn kiện đặt trên bàn, cúi đầu đã nhìn thấy trên bàn để bữa sáng MacDonald, là hambuger cô thích nhất, cô tưởng là Tư Tư mua, cầm lên cắn một cái.
Vỏ bánh không còn giòn, nhưng bây giờ Diệp Nùng ăn cái cũng không cảm thấy hương vị.
Tư Tư do dự một chút nói: "Đây là giám đốc mua."
Cho tới bây giờ Diệp Nùng cũng không phải là người già mồm, lại đột nhiên ăn không nổi, cô để bánh một bên, uống cà phê, hỏi Tư Tư: "Cố Thành đang ở đâu?"
Tư Tư biết sự tình nghiêm trọng, có thể nghe thấy xưng hô vẫn giật nảy mình, cho tới bây giờ Diệp Nùng công và tư rõ ràng, lúc hai người họp thảo luôn, các vấn đề tranh chấp đều dùng lí lẽ biện luận, trong công ty cũng không gọi tên thân mật, nhưng cũng chưa từng gọi thẳng tên như vậy.
"Giám đốc ở bên ngoài, bảo em khi nào chị đến thì gọi điện thoại cho giám đốc." Tư Tư vừa nói, vừa nhìn sắc mặt Diệp Nùng.
"Vậy em gọi đi."
Không cần thiết phải làm khó nhau, Diệp Nùng cũng không có ý định giải tán công ty, thật vật vả mới xây dựng công ty được như ngày hôm nay, hai người có thể chia nhà ở, không chia công ty, nếu như kế hoạch xây dựng tòa nhà tổ chức hôn lễ thành công, lợi nhuận ở ngay trước mắt.
Cô uống cạn cốc cà phê, đi ra ngoài văn phòng đến phòng nước lấy thêm một cốc nữa, ngay tại cửa phòng nước liền đυ.ng phải Triệu Anh đi làm sớm.
Cô ta xoa xoa mũi đi về phía cây nước nóng, trông thấy Diệp Nùng còn cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi: "Chị Diệp."
Diệp Nùng gật đầu, lúc quay người đi liền dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm cốc cà phê trong tay Triệu Anh, rót nước nóng vào trong cốc, mùi thuốc cảm mạo bay ngập phòng nước, trên cốc còn có hình chú lính nhỏ cầm giáo, chuẩn bị vì tình yêu mà xông pha chiến đấu.
Hóa ra người này lại ở ngày trong công ty, ngay dưới mí mắt Diệp Nùng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mr Thuốc Ngủ Của Tôi
- Chương 2: Chia tay