Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Xa Ba Nhớ! Tổng Tài, Dũng Cảm Bước Đến Bên Anh!

Chương 63

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Ánh Kim về đến nhà tâm trạng vẫn chưa nguôi, chỉ là hiện tại cô rất lo lắng cho Bach Thanh Phong không biết anh hiện tại có ổn không? Dù sao đây cũng là người bạn thân nhất của cô đến hiện tại.

Đang suy nghĩ thì Dương Triết Hàm gọi call video đến, cô vỗ vỗ hai bên má điều chỉnh lại tâm trạng mới mở máy:

"Anh làm việc xong rồi à?"

"Ừm, bên anh hiện tại cũng tối rồi chỉ đi sau em hai tiếng thôi."

Lục Ánh Kim thấy anh nằm trên giường gương mặt hơi mệt mỏi:

"Vậy anh ăn tối chưa đã muốn đi ngủ rồi?"

"Anh đi gặp đối tác thì ăn luôn."

Anh nhìn ánh mắt cô có chút khác, tuy chỉ qua một màn hình nhưng anh có thể nhận ra.

"Em có chuyện gì à?"

"Đâu có."

Cô vốn không thể nói dối trước mặt anh, càng nói biểu cảm trên gương mặt lại tố cáo. Dương Triết Hàm nhìu mày nói tông giọng có chút khó chịu:

"Đừng nói dối, nói đi."

Cô thở dài suy nghĩ câu từ nói để anh không hiểu lầm:

"Thật ra vừa nãy em đi xem phim và đi dạo với Bạch Thanh Phong....Là người bạn thân của em ấy."

Cô quan sát anh mới dám nói tiếp:

"Sau khi đi dạo thì cậu ấy...Tỏ tình với em."

Lúc này Dương Triết Hàm nhớ lại có lần anh thấy cậu ta đi với cô...

"Em nói tiếp."

"Em đã từ chối cậu ấy sau đó bỏ về, nhưng dù sao cậu ấy là bạn thân của em suốt bao nhiêu năm nên có chút buồn."

Dương Triết Hàm cười mỉm an ủi cô:

"Em làm vậy tốt lắm, hai người vẫn sẽ tiếp tục làm bạn khi em cắt hy vọng của cậu ấy."

"Vâng, có lẽ đợi vài ngày nữa em sẽ liên lạc lại."

"Mà này..."

"Hửm?"

Dương Triết Hàm lên giọng mắng cô:

"Sao em dám đi xem phim với cậu ta mà không nói với anh tiếng nào hả?"

Cả người cô nổi hết cả da gà, anh không có ở đây sao mà nhiệt độ vẫn lạnh vậy chứ.

"Aaa...Tối nay tuyết rơi rồi đó."

Anh thấy cô lảng sang chuyện khác thì mỉm cười cho qua, nói:

"Cho anh xem."

Lục Ánh Kim đi đến bên cửa sổ cho anh xem tuyết rơi, bầu trời đêm có những hạt tuyết trắng đệm trên nền đen rất đẹp.

"Tiếc quá, có anh ở đây thì hai chúng ta có thể ngồi uống cà phê nóng sau đó ngắm tuyết đầu mùa."

"Em tiếc gì chứ, năm sau chúng ta sẽ ngắm tuyết đầu mùa."

"Anh hứa đấy."

"Anh hứa, có bao giờ anh thất hứa với em chưa?"

"Hì hì."

Anh lo lắng dặn dò:

"Mà này tuyết rơi rồi lạnh lắm em đừng ngắm nữa, từ giờ phải biết mặc quần áo ấm không uống nước lạnh...Nghe không?"

Lục Ánh Kim nhỏ tiếng càm ràm "càng ngày anh càng giống mẹ cô."

"Em nói gì đó?"

"Đâu có, em biết rồi."

"Ngoan, đợi anh về."

.....

Tiếng chuông đồng hồ reo lên, Lục Ánh Kim lười biếng chui ra khỏi chăn ấm nhìn ra ngoài cửa sổ "Tuyết vẫn còn rơi".

Dù cô không cần thiết phải lên công ty nhưng cô cần phải lên nửa buổi kiểm tra email sắp xếp lịch trình cho anh sau khi trở về.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len dài màu đen kín cô, chiếc quần khá dày để giữ ấm. Mùa đông này sao có thể thiếu khăn quàng cô với áo khoác chứ?

Vừa bước ra ngoài không khí lạnh đã tạt thẳng lên cơ thể cô, hai bên tai thoáng chốc đỏ lên vì lạnh. Trên đường đầy tuyết phủ một màu trắng khắp nơi, những đứa trẻ còn háo hức ném tuyết vào người nhau. Người lớn thì cạo bớt tuyết trên xe để di chuyển.

Cô thật sự rất thích bầu không khí này, rất thoải mái nếu như bây giờ có anh bên cạnh chắc sẽ tuyệt hơn! Nhớ quá đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »