Chương 44: Không thích cô

“Cho nên tôi đang suy xét đến việc có nên hỏi cô ấy có muốn ở bên tôi không.”

Khi Lục Thời Xuyên nói ra những lời này, đáy mắt anh hiện rõ ý cười, như thể anh đang nghĩ về cảnh tượng không lâu sau sẽ xảy ra.

Biểu tình của anh khiến Viên Vũ Trác khϊếp sợ, “Trời ạ” một tiếng, không cẩn thận đá vào chân ghế, phát ra một tiếng “Xoẹt”, kinh ngạc một lúc lâu mới nói: “Trời ạ….. tình huống là thế nào?!”

“Anh thích một nữ sinh rất lâu rồi hả??” Viên Vũ Trác thật vất vả mới nắm bắt được mấu chốt, giống như mới phát hiện ra một thế giới mới, hai mắt trợn to, há hốc mồm: “Em đi chết đây! Anh thế nhưng lại yêu thầm người ta a!”

Quá khó tin…… Lục Thời Xuyên – người bình thường trông không dính khói lửa phàm tục, cao lãnh đến mức làm nhiều người không dám nói chuyện với anh, anh lại “Yêu thầm” một nữ sinh??

Hèn gì anh chưa bao giờ để ý đến những cô gái thích mình…

Nếu anh nói điều này ra, nhất định anh sẽ bị tất cả các bạn học coi như kẻ tung tin đồn thất thiệt.

Đương nhiên anh cũng không dám tiết lộ một chữ khi chưa được Lục Thời Xuyên cho phép….

“Không đúng, sao anh lại không nói cho cô ấy biết?” Vẻ mặt Viên Vũ Trác bối rối như cũ, hỏi: “Chẳng lẽ cô ấy còn có thể từ chối anh sao?”

Sau đó dường như cậu chợt bừng tỉnh: “Ồ —— anh sợ bị cô ấy từ chối!”

Một lúc sau, Lục Thời Xuyên nhíu mày khẽ nói: “Cô ấy còn quá nhỏ.”

Viên Vũ Trác: “???”

Rõ ràng vừa nãy cậu không hỏi vấn đề này, Lục Thời Xuyên nói là cho ai nghe?

Một lúc sau, Viên Vũ Trác đột nhiên hiểu ra điều gì đó —— sao anh cảm thấy lời này Lục Thời Xuyên đang nói cho bản thân nghe?

Vì sợ bị từ chối nên cố ý tìm cớ che giấu.

Còn quá nhỏ? Có thể nhỏ bao nhiêu, vừa rồi rõ ràng anh nghe thấy “làm tròn cũng sắp vào đại học”.

Điều này còn lớn hơn em gái Lục Thời Xuyên đúng không? Nói không chừng còn lớn hơn anh……

Trời ạ…… không phải anh yêu thầm học tỷ cao tam đấy chứ?!

“Cô gái nào có năng lực lớn như vậy?” Viên Vũ Trác từ khϊếp sợ mới bình tĩnh lại, nóng lòng muốn chứng thực suy nghĩ của mình một chút: “Cao mấy? Lớp nào?”

“Cao nhất.” Lục Thời Xuyên chỉ đơn giản trả lời câu hỏi của cậu, sau đó cong khóe môi cười khẽ nói: “Quả thật cô ấy rất có năng lực.”

Làm anh không bao giờ rời mắt khỏi cô, vô thức quan tâm đến mọi thứ về cô, dần dần bắt đầu thích cô, muốn ở bên cô cả đời.

Không thể tưởng tượng cuộc sống sẽ như thế nào nếu không có cô.

Viên Vũ Trác thở dài một hơi, trực giác nói với cậu rằng tốt nhất khi Lục Thời Xuyên theo đuổi bạn gái cậu nên trốn hai người xa một chút, nếu không cậu thật sự sẽ phải nhấm nháp hương vị đồ ăn cho chó (cẩu lương).

Nhưng hóa ra cô ấy lại là một học muội….. Anh đã thích từ lâu, mới khai giảng chưa bao lâu, người này xuống tay cũng thật nhanh.

Anh đột nhiên nhớ ra lời Lục Thời Xuyên vừa nói, liền hỏi: “Này, anh định theo đuổi cô gái đó à?”

“Anh có chắc em gái anh sẽ không…?” Viên Vũ Trác vừa nói xong chợt dừng lại.

Mặc dù cả ngày Lục Thời Xuyên vây quanh em gái anh, nhưng liên quan gì đến việc anh theo đuổi bạn gái?【Trời má là bả luôn đó ông nội】

Tuy rằng Viên Vũ Trác luôn cảm thấy dường như hai người ở chung không giống quan hệ anh em “Bình thường”…

“Sẽ không.” Lục Thời Xuyên trả lời ngắn ngọn, như có như không cong khóe môi, sau đó trực tiếp bước vào lớp.

Viên Vũ Trác đột ngột biết được tin tức này, vài giây sau mới phản ứng kịp, điều quan trọng nhất Lục Thời Xuyên lại….

Không nói cho cậu ——

Học muội anh thích rốt cuộc là ai?! Học lớp nào??

*

“Này, cậu sao vậy?” Đường Tử Duyệt từ hàng ghế trước xoay người lại, vẻ mặt tò mò mà thò đầu ra, trong lòng hiểu rõ, gõ đầu Lộc Tiểu Ngải một chút: “Nói này con gái, cậu đây —— đang viết cái gì vậy?”

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của Đường Tử Duyệt, gập sách trên bàn lại, nhét vào ngăn bàn, mở to hai mắt cảnh giác nhìn cô.

“Này ——” Đường Tử Duyệt chớp hai mắt, tiến lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Con gái nhỏ, mẹ đã thấy hết rồi.”

Lộc Tiểu Ngải rụt người lại.

“Mình còn tưởng cậu đang nghiêm túc học bài.” Đường Tử Duyệt cười nói: “Hóa ra ——”

“Mình…… mình đang học.” Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng ngắt lời cô, lại nhét sách vào ngăn bàn.

“Vậy cậu đang trốn cái gì?” Đường Tử Duyệt chống cằm nói: “Sao phía trên mình lại thấy tên Lục học trưởng?”

Lộc Tiểu Ngải khẽ thở dài, sau đó bĩu môi nói: “Mình luyện chữ…”

“Có lẽ luyện tên anh ấy trông đẹp hơn.” Cô lại lơ đãng giải thích.

Đường Tử Duyệt dễ dàng đoán được cô đang nghĩ gì, vẫn chớp mắt vài cái, duỗi tay lắc vai cô: “Này, cậu nói bây giờ anh ấy có thích cậu không?”

“… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sững sờ, sau đó buột miệng nói: “Mình không biết.”

Một lúc sau, cô có chút không vui nói: “Anh ấy không thích.”

Đường Tử Duyệt “A” một tiếng: “Cậu chắc chắn như vậy sao?”

“Anh ấy nói mình trẻ con.”

“Anh ấy còn luôn bắt nạt mình.”

“Ngày nào anh ấy cũng lừa mình, đùa giỡn mình.”

“Hơn nữa anh ấy còn gạt mình muốn mình gọi anh ấy là anh trai.”

“……”

Lộc Tiểu Ngải bẻ ngón tay, đem từng cái “phẫn nộ” với Lục Thời Xuyên đếm số rõ ràng, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Tử Duyệt, vô cùng bất lực thở dài.

“Con mẹ nó…… Sao mình lại cảm thấy mình không quen biết Lục học trưởng……” Vẻ mặt Đường Tử Duyệt vô cùng kinh ngạc, sau đó đồng tình mà nhìn Lộc Tiểu Ngải, sờ đầu cô nói: “Nghe thế nào cậu cũng thật khổ.”

“Đúng vậy, đôi khi anh ấy lại quá tốt.” Lộc Tiểu Ngải gật đầu đồng ý, sau đó nhẹ giọng nói: “Cho nên anh ấy hẳn không thích mình.”

Đường Tử Duyệt nhìn cô chằm chằm, nhanh chóng lắc đầu: “Không không, không chắc.”

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc mà nghiêng đầu.

“Dù sao anh ấy sẽ không lừa người khác gọi anh ấy là anh trai.” Đường Tử Duyệt nghiêm mặt nói, đột nhiên cười rộ lên: “Hơn nữa con của mẹ, con thú vị như vậy, ai mà không muốn bắt nạt một chút.”

“Cái gì??” Lộc Tiểu Ngải lập tức mở to hai mắt.

“À không phải.” Đường Tử Duyệt hắng giọng, sửa miệng nói: “Mình cảm thấy học trưởng là một người cao lãnh như vậy, khẳng định bởi vì thích cậu nên mới cả ngày nói nhiều với cậu như vậy.”

“Là…… Sao? Cái này có khả năng sao?” Lộc Tiểu Ngải bị lời nói của cô an ủi, trong mắt lập tức lóe lên tia vui mừng, ôm hai má với vẻ suy tư.

“Đương nhiên là có.” Đường Tử Duyệt gật đầu.

Sau đó cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vỗ hai tay nói: “Hơn nữa anh ấy sẽ không lừa người khác đến nhà anh ấy mỗi tối, chỉ có cậu, anh ấy chỉ muốn lừa cậu đến nhà anh ấy.”

Lộc Tiểu Ngải: “……”

Điều này nghe thế nào cũng có vẻ kỳ quái……

Mỗi khi Đường Tử Duyệt nói đến đề tài này, bầu không khí luôn trở nên kỳ quái…… Nhưng dù cô nói “Lục Thời Xuyên hẳn không thích cô”, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ mong, thỉnh thoảng sẽ suy đoán hắn anh có chút “tình cảm nào khác trừ tình cảm gia đình” với cô không.

Từ những hành động theo bản năng của anh hay trong lúc anh vô tình nói ra, đôi khi cô đều có thể nảy ra hàng loạt ý tưởng.

Nhưng cô chưa bao giờ dám đưa ra kết luận dựa trên những dấu vết nhỏ bé này.

Đương nhiên cũng không dám “Chứng thực” với Lục Thời Xuyên.

Cô luôn cảm thấy còn chưa đến thời điểm thích hợp, sợ nếu cô nói ra, mong ước bấy lâu nay đột nhiên thất bại.

“Này con gái.” Đường Tử Duyệt nhìn cô có vẻ mất tập trung, lại bắt đầu an ủi cô: “Cậu đừng nghĩ nhiều, còn không phải sẽ tỏ tình sao, mặc kệ bây giờ học trưởng có thích cậu hay không nhưng nhất định sau này sẽ thích.”

“Mình cũng tin tưởng.” Lộc Tiểu Ngải cong mắt mỉm cười: “Một ngày nào đó sẽ thành công.”

*

Chờ đến khi tan học, Lộc Tiểu Ngải chống lại những bài tập về nhà viết trên bảng đen, lần lượt lấy sách giáo khoa và tư liệu từ trong ngăn bàn lấy ra, để vào cặp sách, thuận miệng cảm thán một câu: “Bài tập thật nhiều, lại phải thức khuya rồi.”, sau đó vui vẻ nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng học, hớt ha hớt hải đi tìm Lục Thời Xuyên, cùng nhau về nhà.

“Trời ạ, quả nhiên con gái rơi vào tình yêu đều khác chúng ta.”

Đường Tử Duyệt kinh ngạc nhìn bóng lưng cô, vỗ bàn Chu Huyên Huyên: “Này, cậu đừng vội làm bài tập, đi tìm anh trai nhỏ yêu đương đi, về sau cậu sẽ không bao giờ quan tâm đến những phiền não của bài tập nặng nề mang đến nữa, mỗi ngày đều có một cái mới.”

Chu Huyên Huyên: “……”

Thật sự muốn đập một cái vào đầu cô để cô tỉnh táo một chút.

Nhưng cho dù Lộc Tiểu Ngải “Mỗi ngày đều có một cái mới” thì về nhà cô cũng phải ngoan ngoãn làm bài tập.

Hơn nữa là ở nhà Lục Thời Xuyên làm.

Vừa nhớ đến lời Đường Tử Duyệt lúc sáng nói “Anh ấy chỉ muốn lừa cậu đến nhà anh ấy mỗi tối” khiến Lộc Tiểu Ngải có chút không được tự nhiên. Đang viết, ánh mắt chậm rãi phiêu đãng đến nơi khác, rồi sau đó lén lút thò đầu nhìn ra ngoài cửa, nhìn thoáng qua Lục Thời Xuyên một cái.

Ngày nào cô cũng hoàn thành bài tập về nhà một cách “cực kỳ chăm chỉ”, anh lại có vẻ không chăm chỉ lắm, nhưng thành tích của anh từ nhỏ đến lớn luôn cao hơn cô một đoạn lớn.

Cô đã vất vả như vậy, còn phải lao lực tìm cách theo đuổi anh.

Lộc Tiểu Ngải buồn rầu thở dài, cất sách vở làm xong đặt gọn gàng trên bàn học, sau đó lấy ra một quyển sách, mở ra.

Khi cô đang muốn nằm trên bàn bắt đầu viết, đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm nhẹ giữa đáy ly và mặt bàn, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy Lục Thời Xuyên đặt một ly sữa đến trước mặt cô.

“Thời Xuyên!” Lộc Tiểu Ngải nhất thời quên mất suy nghĩ vừa rồi, vô cùng vui vẻ cong khóe môi: “Cảm ơn anh! Anh thật tốt, em chưa từng……”

Lộc Tiểu Ngải theo thói quen khen ngợi Lục Thời Xuyên vài câu,nhưng chợt nhận ra ánh mắt anh lướt qua cô, nhẹ nhàng rơi vào quyển sách cô đang mở đặt trên bàn.

“Thời Xuyên anh nhìn cái gì……” Cô đột nhiên mở to hai mắt, trong đầu nổ “bùm” một tiếng.

Đây, đây không phải lúc tan học cô viết tên anh sao?! Lấp đầy những khoảng trống của quyển sách……

…… Cô thật sự đã quên xóa!!

Vậy vừa rồi Lục Thời Xuyên…… Khẳng định đã nhìn thấy. Anh sẽ nghĩ gì?

Không khí đột nhiên ngưng trọng.

Đầu óc Lộc Tiểu Ngải có chút trống rỗng, nuốt nước miếng, cứng ngắc duỗi tay “bốp” đóng lại quyển tư liệu.

Im lặng vài giây.

Lộc Tiểu Ngải chậm chạp cảm thấy dù che giấu thế nào cũng chỉ giấu đầu lòi đuôi.

(*) Giấu đầu lòi đuôi: muốn giấu điều gì đó, nhưng lại vô tình để lộ ra phần nào cho người ta đoán biết được

Cho nên cô vất vả sắp xếp vài cái cớ, cuối cùng cũng trở nên can đảm, cố ý làm ánh mắt hơi kinh ngạc, tập trung hít sâu một hơi, sau đó lại hít vào nói: “Thời Xuyên —— ”

Đồng thời, Lục Thời Xuyên anh nắm chặt tay thành một nắm đấm, đặt bên môi ho nhẹ một tiếng, nhìn xuống.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên bị cắt ngang, cổ họng nghẹn ngào.

Cô lập tức ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt Lục Thời Xuyên thật nghiêm túc, giống như chuẩn bị muốn nói điều gì đó quan trọng, cô giật mình đứng lên, nhanh chóng vươn hai tay che miệng anh lại, hoang mang, rối loạn ngăn cản.

“Thời Xuyên, cái gì em cũng chưa làm, thật sự cái gì anh cũng không nhìn thấy, cái gì anh cũng không biết, cái gì anh cũng không cần xen vào, ngàn vạn lần đừng nói chuyện, đừng nói chuyện……”

Cho đến khi Lục Thời Xuyên giơ tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô.

Trên tay cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, giọng nói biện giải của cô đột nhiên im bặt.