Chương 12: Phim kinh dị

Edit+Beta: Kem

Sau khi ăn cơm xong, Lộc Tiểu Ngải ôm gối dựa vào sô pha xem TV.

Lục Thời Xuyên ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi hỏi: "Em không định học bài à?"

"Cuối tuần lại học bài sao." Lộc Tiểu Ngải thấy anh đến, theo thói quen không dựa vào ghế sô pha nữa mà dựa vào người anh: "Vừa rồi em đã học rất nhiều, buổi tối về nhà học tiếp chắc chắn có thể vượt qua kì khảo sát."

"Ừ." Ngón tay Lục Thời Xuyên cuộn mấy sợi tóc dài xoã trước mặt, sau đó thản nhiên để lại như cũ.

"Để em xem có phim nào không......" Lộc Tiểu Ngải nhớ tới chuyện Chu Huyên Huyên rủ cô đi xem phim, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, bấm điều khiển từ xa tìm phim xem.

"Cái này trông khá hay!" Lộc Tiểu Ngải vui vẻ ấn vào.

Ánh mắt Lục Thời Xuyên vẫn luôn dừng trên người cô, nghe thấy tiếng cô nói liền nhấc mí mắt, đại khái nhìn thấy "ma" hay "xác chết" gì đó, ngạc nhiên hỏi: "Em xem phim kinh dị?"

"Ừm đúng vậy." Lộc Tiểu Ngải ôm gối ôm chặt hơn một chút, rụt người lại: "Xem phim kinh dị có thể giảm cân."

Lục Thời Xuyên bóp bụng cô, nói: "Ăn hơi nhiều."

Lộc Tiểu Ngải liếc anh một cái: "Còn không phải đều tại anh sao, ai bảo anh nấu cơm ngon như vậy."

Lục Thời Xuyên không bày tỏ ý kiến mà cười khẽ một tiếng, sau đó nói: "Giảm cân là phụ, đừng để sợ rồi khóc."

"Ai nha, gan em rất lớn!" Lộc Tiểu Ngải nói, cúi người nắm lấy một góc của một chiếc gối khác kéo lại, nhét vào ngực Lục Thời Xuyên: "Thời Xuyên, đừng sợ."

"Dường như không có tác dụng." Lục Thời Xuyên hạ mắt xuống, nhìn thoáng qua cái gối.

Lúc này, nhạc phim kinh dị đã vang lên, không khí quái dị, màn hình tối đen như mực, một bóng người đang thở hổn hển chạy trong núi sâu rừng già.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên thấy sợ hãi —— cô còn mong Lục Thời Xuyên sẽ cho mình dũng khí, nhưng không ngờ anh cũng sợ.

"Phải làm sao bây giờ...... Nếu không chúng ta đổi xem phim khác." Lộc Tiểu Ngải cầm điều khiển lên, đột nhiên bị tiếng hét chói tai trong phim làm hoảng sợ, bả vai run lên, suýt chút nữa không cầm nổi.

"Em bảo vệ anh." Lục Thời Xuyên nhẹ đỡ lấy chiếc điều khiển trên tay cô, giữa không gian bóng tối và ánh sáng đan xen cùng với sự căng thẳng, rùng rợn trong âm thanh, giọng nói anh khá bình tĩnh, lặp lại 1 lần nữa: "Em có thể bảo vệ anh, như vậy anh sẽ không sợ nữa."

"...... Hả?"

Lộc Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn anh.

Sao có thể ngược lại như vậy, không phải Lục Thời Xuyên nên bảo vệ cô sao?

"Không được sao?" Lục Thời Xuyên hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú cô gái nhỏ đang dựa vào mình.

"...... Được rồi!" Lộc Tiểu Ngải chỉ do dự không đến nửa giây, lập tức đồng ý, sau đó đổi tư thế từ dựa vào người Lục Thời Xuyên thành ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, vỗ vai anh: "Đừng sợ!"

Cô gái nhỏ nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nhảy xuống, cầm lấy hai cái gối khác trên ghế sô pha, tất cả đều chất đống trong ngực Lục Thời Xuyên.

"Quá nhiều." Lục Thời Xuyên lắc đầu, đưa lại một trong số đó cho cô.

"Hả, không nhiều lắm đâu!" Lộc Tiểu Ngải đá dép lê rơi xuống, ngồi lên sô pha, đẩy cánh tay anh, ngăn không cho anh đưa qua: "Anh cứ ôm như vậy khẳng định anh sẽ không sợ nữa, em đã thử thấy rất hữu dụng."

"Đối với anh tác dụng không lớn." Lục Thời Xuyên nói: "Khả năng phải đổi một phương pháp khác."

"Hả?" Lộc Tiểu Ngải buông lỏng tay, đôi mắt to có chút mờ mịt: "Phương pháp gì?"

Lục Thời Xuyên bình tĩnh chỉ vào Lộc Tiểu Ngải, cô nghiêng đầu, theo anh lại chỉ vào chính mình.

Sau đó cô nhanh chóng hiểu ra, ngập ngừng nói: "Thời Xuyên, anh muốn thay gối ôm... thành em?"

Lục Thời Xuyên khẽ gật đầu.

"A?" Lộc Tiểu Ngải giật giật tóc: "Như vậy có được không?"

Mặc dù mỗi ngày cô đều cọ đi cọ lại trên người Lục Thời Xuyên, cũng ôm anh không ít, nhưng lần này..... hình như có chút không giống nhau.

Đột nhiên có người trong phim hét thảm thiết một tiếng, Lộc Tiểu Ngải bị hoảng sợ suýt chút nữa hét theo cô ấy, theo bản năng quay đầu lại nhìn màn hình.

Không xem còn tốt nhưng vừa thấy là một cái xác, trên mặt đều là bọt máu đen, nụ cười rùng rợn nhìn nữ chính.

"Em, em, em... đây là thứ gì!" Vẻ mặt Lộc Tiểu Ngải hoảng loạn quay đầu đi chỗ khác, chợt nghĩ đến Lục Thời Xuyên, vội vàng vươn đôi tay che mắt anh, cả người dựa vào người anh, giọng nói có chút run rẩy: "Thời Xuyên anh đừng sợ, một chút cũng.... không đáng sợ chút nào, phim kinh dị khẳng định đều là lừa người."

Tay cô gái nhỏ ấm áp, lòng bàn tay ẩm ướt, dựa đầu lên ngực anh, từ khe hở giữa ngón tay mơ hồ có thể nhìn thấy sườn mặt nhỏ nhắn của cô.

Nhịp tim không tự chủ mà lỡ nhịp.

Lục Thời Xuyên bịt tai cô lại, đợi khi âm thanh quỷ dị trên TV dần hết, mới đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào đầu cô.

"Hử?" Đôi tay của Lộc Tiểu Ngải vẫn đang che mắt anh lại, cô lấy hết can đảm lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn màn hình TV một cái. Cảnh tượng đã chuyển sang cuộc sống sinh hoạt bình thường, vì thế cô thả lỏng cơ thể, thở ra 1 hơi, buông tay nói với Lục Thời Xuyên: "Được rồi, không sao, Thời Xuyên anh sợ sao?"

"Ừ." Lục Xuyên nhẹ nhàng đáp lại, tầm mắt tập trung vào người cô, hỏi: "Em có sợ không?"

"Em...... Không sợ." Lộc Tiểu Ngải lắc đầu nguầy nguậy, từ trên sô pha ngồi dậy, lắc lư tìm điều khiển, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa lại dựa vào người Lục Thời Xuyên.

Lục Thời Xuyên giơ tay đỡ cô một chút, sau đó duỗi cánh tay ra, cầm lấy điều khiển, đưa cho cô.

Giây tiếp theo, Lộc Tiểu Ngải bấm điều khiển tắt TV đi, âm thanh quỷ dị và những tiếng la hét thảm thiết tràn ngập phòng khách cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

"Không xem?" Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày.

"...... Em lo anh sợ." Lộc Tiểu Ngải nói xong, chậm rãi từ trên ghế sô pha đi xuống, cầm hai cốc nước đi rót nước uống, đi vài bước lại bắt đầu lẩm bẩm tự nói một mình: "Làm mình sợ muốn chết, còn tưởng không có gì đáng sợ, về sau không bao giờ xem nữa..."

Ánh mắt Lục Xuyên nhìn dừng trên tấm lưng nhỏ nhắn của cô, khóe môi cong lên.

"Thời Xuyên, anh uống nước không?" Lộc Tiểu Ngải quay lại đưa một cái cốc cho anh.

"Ừm, cảm ơn." Lục Thời Xuyên nhận lấy.

Lộc Tiểu Ngải vừa uống một ngụm, đặt cái cốc xuống, bắt đầu nấc lên không rõ nguyên nhân, có lẽ vừa rồi xem phim kinh dị bị sợ hãi.

Thấy cô nấc không ngừng, Lục Thời Xuyên đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, không ngờ Lộc Tiểu Ngải hét lên "A" một tiếng chạy đi một đoạn xa, sau đó xoay người lại, đôi mắt trợn to, mặt đầy cảnh giác nhìn xung quanh.

Trong bộ phim vừa rồi, tình cờ có một cảnh trong một ngôi nhà cổ đầy ma quái có người bị một bàn tay khô héo vỗ vào vai.

Lục Thời Xuyên đoán được cô đang nghĩ gì, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, uống một ngụm nước ấm, sau đó chỉ lên trần nhà.

Trong giây lát Lộc Tiểu Ngải cứng người lại, sợ hãi nhìn Lục Thời Xuyên: "Cái, cái gì vậy?"

"Không phải là ——" Trong nháy mắt não bộ của Lộc Tiểu Ngải đã lấp đầu rất nhiều cảnh tượng, cái gì một khuôn mặt người, một bàn tay và một đống máu, dưới sự ảnh hưởng của phim kinh dị lại càng chân thật.

Lục Thời Xuyên "Ừ" một tiếng, mặt cô đầy hoảng sợ, hít mạnh một hơi, lại chạy nhanh về phía trước bổ nhào vào người Lục Thời Xuyên, một lúc lâu sau mới dám ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua trần nhà.

Cái gì cũng không có.

"Anh còn dám làm em sợ!" Lộc Tiểu Ngải trừng mắt nhìn anh.

"Đúng vậy." Lục Thời Xuyên cong môi.

Lộc Tiểu Thiền siết chặt nắm đấm nhỏ, sau đó giơ tay lên chuẩn bị đánh vào vai anh thì tiếng vặn cửa đột nhiên vang lên.

Giây tiếp theo.

"Tiểu Ngải —— con đang làm gì vậy?"

Khi giọng nói của mẹ cô vang lên, tay Lộc Tiểu Ngải vẫn còn dừng giữa không trung.

Hai người trên sô pha đồng thời nhìn ra cửa, mẹ Lục đang cất chìa khóa, mẹ Lộc đang đứng bên cạnh.

"A cái kia, cái kia......" Lộc Tiểu Ngải nói "Cái kia" nửa ngày, cũng không nói được cái gì.

"Con nói con xem, là con gái sao lại thích đánh nhau như vậy?" Mẹ Lộc nhìn lướt qua tình hình trong phòng khách, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, quở trách nói: "Anh Thời Xuyên chăm sóc con như vậy, con chẳng những không cảm ơn, sao lại đánh nhau rồi?"

"Con không có......" Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng biện minh, lặng lẽ giương mắt nhìn Lục Thời Xuyên.

"Tiểu Ngải, nhanh xin lỗi anh Thời Xuyên đi." Mẹ Lộc thúc giục nói.

"Dì, là cháu bắt nạt tiểu Ngải trước, cháu mới là người nên xin lỗi em ấy." Lục Thời Xuyên nhìn Lộc Tiểu Ngải, trong mắt mang theo thành ý nhưng đáy mặt lại lộ ra ý cười: "Thật xin lỗi."

Nhìn không giống như đang xin lỗi mà ngược lại giống như đang vui sướиɠ khi người gặp họa.

"Vậy sao?" Mẹ Lộc nghi ngờ nhìn con gái mình bởi vì Lục Thời Xuyên thật sự không giống người sẽ bắt nạt cô.

"Bọn nhỏ cũng lớn rồi, xảy ra chút mâu thuẫn đều là chuyện bình thường. Chút chuyện nhỏ này chúng ta không cần lo quá nhiều." Mẹ Lục đứng bên cạnh nói, lại chuyển hướng nói với Lộc Tiểu Ngải: "Tiểu Ngải, mẹ cháu đến gọi cháu về."

"Mấy ngày nay cháu huấn luyện quân sự mệt lắm phải không? Về nhà nhớ nghỉ ngơi thật tốt." Mẹ Lục lại dặn dò cô.

"Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn dì." Lộc Tiểu Ngải ngoan ngoãn nói: "Tạm biệt dì."

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Lục Thời Xuyên, mở miệng, vài giây sau mới nói: "Thời Xuyên, tạm biệt"

Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày: "Tạm biệt."

Lộc Tiểu Ngải đi theo mẹ đi ra ngoài, khi đóng cửa, nhìn thoáng qua người phía sau không phát ra âm thanh mà dùng khẩu hình miệng nói với anh.

Lục Thời Xuyên nhìn ra ——

"Thời Xuyên, anh là kẻ xấu."

Hóa ra đây là câu cô ngập ngừng chưa nói ra khi nói tạm biệt vừa nãy.

Còn rất thú vị.

Hết chương 12