Chương 2
Phác Xán Liệt cũng không phải không hiểu Biện Bạch Hiền, cùng y một chỗ lâu như vậy...... từ từ, thời gian dài bao nhiêu.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, là hai năm hay là ba năm? Hình như cũng không nhớ rõ ràng lắm!
Bất quá có một chút khẳng định, Biện Bạch Hiền là nam nhân hắn quen lâu nhất.
Mà Biện Bạch Hiền rất thích nói một câu nhất: Em yêu anh.
Hắn từng nửa giỡn nửa thật hỏi y: “Em thật sự yêu anh hay là em thích nói mấy câu này?”
Kết quả là đổi lấy một chén cơm của đối phương, cộng thêm bị xem thường một cái. Cùng với: “Anh nói gì?”
Như vậy có tính là câu trả lời không.
Phác Xán Liệt xem những lời này bất quá là lúc yêu thương nói lời ngon tiếng ngọt với nhau. Nhưng nam nhân trong lúc đó sao có thể kể đến tình yêu chứ? Dù sao hắn không có công nhận, hắn chỉ thấy nam nhân cùng nhau một chỗ vui vẻ là được rồi, tính toán làm gì.
Đây là Phác Xán Liệt 28 tuổi đã nghĩ.
Mà mười năm trước Phác Xán Liệt cũng đã từng tin tưởng vào tình yêu, hắn liều kĩnh muốn cùng người kia một chỗ, lão ba hắn đem 10 vạn đặt trước mặt người kia nói một câu: “Chỉ cần người rời khỏi con ta, những cái này đều là của ngươi.” Nghe xong lời này, nam nhân ta yêu thương kia lập tức bỏ lại ta ôm tiền rời đi.
Trong lúc đó, còn nói một câu cho Phác Xán Liệt buông góc áo của người đó ra: “Nam nhân trong lúc làm chuyện đó, không có khả năng ta yêu ngươi đâu.”
Nghe xong Phác Xán Liệt té trên mặt đất, lão cha hắn từ trên cao nhìn hắn nằm trên đất nói: “Con xem, đây mà là tình yêu chân thật sao? Có tiền, con muốn tình yêu thành dạng gì cũng đều có thể.”
Sau ngày đó, Phác Xán Liệt trong phòng mình suy nghĩ ba ngày, sau đó đi đến lão ba nói: “Con không hề tin tưởng tình yêu nhưng con là người đồng tính. Cho nên cha đừng nghĩ sẽ có cháu để ôm.”
Chuyện Phác lão gia hôn mê là đương nhiên, mục đích ban đầu bất quá là muốn đứa con trở về đúng đường, cưới vợ vì Phác gia khai chi tán diệp. Không nghĩ đến kết quả như vậy, bất quá nhìn hắn kiên trì như vậy, chỉ chờ hắn qua vài năm nữa rồi nói sau.
Từ đó về sau, Phác Xán Liệt bắt đầu cuộc sống ăn chơi.
Cho đến khi gặp Biện Bạch Hiền, hắn mới có yên ổn được một chút.
Nhưng một chút lưu luyến mấy bụi cỏ là chuyện phải có.
Nhiều năm về sau, Phác Xán Liệt trở thành Phác lão gia, hắn còn thổn thức chính mình năm đó sao lại lợi hại như thế, dũng mãnh phi thường như thế, kết giao nhiều nam nhân nhiều như đếm sao trên trời.
Nghe hắn dạy bảo tiểu tôn tử, nhìn hắn nói ba hoa chích chòe cũng không lên tiếng, sao vậy a? Người ta bất quá là tiểu oa nhi ba tháng tuổi, có thể nằm yên nhìn thôi là có gì sao đâu.
Kết quả, đương nhiên là......
Lại nói, hắn gặp được Biện Bạch Hiền vào ngày đó, thật trùng hợp hai là người đồng tính bị thất tình.
Bất đồng chính là Biện Bạch Hiền bị bạn trai đá còn Phác Xán Liệt là đá người khác.
Trong quán Bar, Phác Xán Liệt đầu tiên nhìn thấy Biện Bạch Hiền thì biết người này là loại mình thích, gương mặt thanh thoát, hai tròng mắt vì uống nhiều rượu mà hẹp dài, lại lộ ra ánh mắt mị nhãn như tơ. Thân hình mảnh khảnh, đôi chân thoạt nhìn thon dài như nữ nhân được bó chặt bởi quần bò, nếu đôi chân này mà kẹp chặt thắt lưng của mình thì......
Ha hả...... Phác Xán Liệt phát ra tiếng cười quái dị.
Dùng phương thức từ xưa đến nay, đến gần thành công.
Hai người đến thẳng giường trong khách sạn.
Chuyện kế tiếp liền như thuận lợi.
Nhưng có một số việc nằm ngoài dự tính của Phác Xán Liệt.
Giống như tình cảm của con người.