- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Một Vài Đoạn Nháp Ngẫu Hứng Của Tôi
- Chương 9: Tầm thường
Một Vài Đoạn Nháp Ngẫu Hứng Của Tôi
Chương 9: Tầm thường
Cửu Thiên Thập Địa, một đại thế giới siêu cấp, cường giả đỉnh cao đi ra từ nơi này nhất niệm có thể để cho vũ trụ sinh diệt, giơ tay nhấc chân liền để cho đại đạo băng diệt cùng vỡ vụn.
Tại thời đại sáng chói huy hoàng này, thiên kiêu nhiều như mây tụ tập cùng một chỗ so đấu với nhau, mỗi một chiêu thức đều có thể thay đổi trời đất, phàm nhân tại trong mắt họ vô cùng nhỏ bé giống như sâu kiến. Ấy vậy mà tại thời đại này lại có một kẻ bình thường tới cực điểm, hắn dùng thần thông, pháp bảo, tu vi tầm thường nhất tới so đấu với các tuyệt thế yêu nghiệt của các thánh địa kia.
Đây là câu chuyện kể về một kẻ yếu ớt dùng sâu kiến chi thân cố gắng nghịch lại trời đất.
* * *
Đông bắc địa, nằm ở phía đông bắc của Hà Hồng Thiên, một thiên trong Cửu Thiên Thập Địa.
Lúc này, tại nơi đó phát ra từng tiếng sấm đánh xuống vang vọng khắp một vùng trời, lôi vân cuồn cuộn kéo đến, cuồng phong nổi lên chứa đựng sự lạnh giá thấu xương.
Giữa trung tâm của trận sấm sét ấy có một bóng người đang chật vật đối kháng với từng đạo lôi kiếp đánh xuống.
Đó là một nam tử trẻ tuổi với bóng lưng vĩ ngạn, mái tóc đen dài tán loạn theo gió, thần sắc vô cùng kiên nghị bất khuất hướng lên bầu trời. Ánh mắt người nam nhân này giống như chứa đựng cả một phiến thiên địa rộng lớn, tràn đầy sự thâm thúy khó tả. Trên người hắn nhuốm máu, từng dấu vết của lôi điện như long xà diễn nghĩa bay múa trên thân thể ấy.
Thật khó có thể tưởng tượng được người nam nhân này đến cùng đã vượt qua từng trận sét đánh kinh khủng bằng cách nào.
Ầm!
Lúc này trên trời đánh xuống một đạo lôi kiếp màu tím đen, nó mang theo uy lực kinh người khó có thể tả, bầu trời đều bị đánh ra cái hố lớn.
"Thành Đế kiếp, kinh khủng như vậy!"
"Phá cho ta!"
Cơ Phàm nhìn thấy tia điện đánh xuống không khỏi cảm thán một tiếng trước sự kinh khủng của trời đất.
Giờ khắc này, toàn thân của hắn phát sáng, thanh niên lập tức đánh ra một cự chưởng màu vàng kim tràn đầy lóng lánh.
Oanh!
Hai loại lực lượng va vào trong nháy mắt triệt phá nhau, phong vân sinh ra từ nó quét ngang bốn phía.
Ầm!
Núi sông lập tức phá toái hóa thành bình địa, thiên không sụp đổ vỡ vụn, từng lỗ hổng không gian lộ ra, lực hút cuồng loạn của lỗ hổng cắn nuốt vạn vật một cách tham lam.
"Không ổn, nếu tiếp tục như vậy thì nơi này sẽ bị đánh nát mất, phải tìm chỗ khác thôi."
Hắn than nhẹ một tiếng chứa đựng sự lo lắng.
Vù vù!
Khi hắn đang định bay đi đến hỗn độn, nơi nằm ngoài tất cả thế giới thì có một đạo lực lượng vô cùng kinh khủng từ phía xa lao về phía hắn.
Đó là "Ấn", ấn này chạm khắc từng dòng cổ ngữ tiên văn màu xanh lam, tiên uy mênh mông tựa như biển cả dậy sóng, uy lực bàng bạc vô cùng.
Nó lao nhanh, tốc độ nhanh đến cực hạn, những nơi nó đi qua lập tức bị phá toái thành mảnh vụn, không gian nứt ra liên tục, vô số sợi xích thần do thiên địa quy tắc tạo thành lại đang không ngừng tu bổ lại vết nứt.
"!"
Cơ Phàm rất bất ngờ, biểu cảm trên mặt đột nhiên cứng lại, hắn cảm giác được uy hϊếp của tử vong đang lao đến gần.
Trên người hắn lập tức lóe ra quang mang rực rỡ, Cơ Phàm mở miệng ra, từ bên trong đó bay ra một cái chuông nhỏ.
Chuông nhỏ bay ra sau đó dần dần hóa lớn, hình ảnh bắt đầu rõ ràng.
Trên thân nó chạm khắc thiên địa huyền hoàng chúng sinh vạn vật, ba ngàn đại đạo, các loại thần thú tiên thú, màu đồng vàng kim vô cùng cổ phác lóe ra tiên quang lấp lánh.
"Đi!"
Chuông lớn bay đi, nó phát ra từng tiếng "kong kong!" thanh thúy lại tựa như hoàng chung đại lữ thanh, âm vang tựa thiên âm, tiếng nói của đại đạo phát ra sự huyền diệu khó tả.
Ầm!
Ấn cùng chuông va chạm, lực lượng mạnh mẽ quét ngang tứ hải bát hoang, tiếng nổ vang vọng khắp chín tầng trời, khói bụi mịt mù bốc lên.
Vù!
Chỉ là, lực lượng của ấn cơ hồ vượt qua chuông một bậc, pháp bảo của hắn đã bị đánh hỏng, ấn xuyên qua màn khói đen mà tiếp tục bay đi.
"!"
Cơ Phàm vô cùng bất ngờ, hắn không kịp phản ứng.
Ầm!
"Phụt!"
Cự ấn đập vào người hắn, Cơ Phàm lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trên thân hắn bị đánh thủng một lỗ lớn.
Ầm!
Quá đen, sau khi bị ấn lớn đập vào thì hắn lại bị một đạo lôi kiếp kinh khủng đánh xuống, thiên uy khủng bố vô cùng.
"..."
"Cơ Phàm, ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Tứ phương tám hướng, vô số thanh âm lạnh lùng giễu cợt phát ra.
"Đắc tội thánh tử, chết là đương nhiên."
"Tạp chủng, hôm nay bản thánh tử tất gϊếŧ ngươi!"
Từng đạo thân ảnh trong hư không bắt đầu hiện ra, từng người trong số đó đều ẩn chứa uy lực vô biên, rất nhiều tia khí tức hợp lại với nhau tạo thành một áp lực to lớn phô thiên cái địa nhằm vào phía Cơ Phàm.
Dẫn đầu đoàn người là Sở Thần, một thanh niên tóc vàng kim dài xõa vai, hắn để lộ ngực trần với làn da ngăm đen, sắc mặt vô cùng kiêu ngạo cùng tự phụ coi thường tất cả.
Sở Thần nhìn Cơ Phàm tựa như nhìn con kiến.
Con kiến này từng cản trở hắn, lúc Sở Thần nhìn trúng một vị nữ tu sĩ có chút nhan sắc, hắn định ra tay lại bị Cơ Phàm cản trở.
Khi đó, Sở Thần định đi đến để triển lộ thân phận của mình cho nữ tu sĩ kia để nàng quỳ xuống thần phục, hai người sẽ hoan lạc một đêm.
Đáng tiếc Cơ Phàm đến trước rồi bắt chuyện, sau đó hai người cùng rời đi. Chuyện rất đơn giản, nhưng điều đó để cho Sở Thần tức giận, hắn ghi hận Cơ Phàm.
Mẹ, sâu kiến dám cướp người trước mặt bản thánh tử, ngươi phải chết!
Đó là ý nghĩ của Sở Thần, từ ấy hắn liên tục phái ra thuộc hạ đi diệt sát Cơ Phàm nhưng đều thất bại, bởi vì Cơ Phàm chạy rất là nhanh. Trên thân hắn chứa đầy bí pháp thần thông để đào tẩu.
Nhưng bây giờ thì khác, Cơ Phàm độ thiên kiếp, hắn không thể chạy được.
"Sở thánh tử, ngươi cao cao tại thượng, muốn nữ nhân gì đều có, đâu cần phải chấp nhất với vị đạo hữu kia nha? Tha ta, dù sao gϊếŧ ta cũng chẳng có chút lợi lộc gì."
Đối mặt với nguy cơ từ khắp nơi, trong lòng Cơ Phàm rất căng thẳng.
Hắn cắn chặt răng lại rồi bí mật vận dụng thần thông của mình. Lấy Cơ Phàm làm trung tâm, thiên địa linh khí hóa thành một vòng xoáy điên cuồng bị hắn hút vào.
Sinh cơ nổi lên bừng bừng, lỗ lớn trên thân thể của hắn nhanh chóng khép lại.
"Muốn hồi phục, ngươi hỏi qua ta chưa?"
Một vị lão giả vì muốn lấy lòng Sở Thần lập tức lao nhanh ra, lão đưa tay phải lên kết ấn.
Lôi thuộc tính trong nháy mắt tràn ngập khắp nơi, thiên kiếp trên trời tựa hồ sinh ra cộng hưởng, uy lực càng tăng lên.
"Cửu Cửu Thiên Kiếp Pháp! Thượng Thương Kiếp Quang!"
Lão quát to một tiếng, vô số lôi điện từ trên trời ầm vang nổi lên rồi đánh xuống. Thiên uy khủng bố vô cùng, khí tức áp sập sơn hà, các ngôi sao trên trời bị đánh thành mảnh vụn.
"Muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt sao?"
Cơ Phàm hét lớn, hắn vung tay áo phải lên, rất nhiều phù, lá bùa từ bên trong bắn ra. Chúng lóe lên ánh sáng rồi hóa thành tấm màn chắn mà xanh lam làm tấm khiên.
Ầm!
Rắc!
Lão giả chỉ dùng một kích duy nhất liền đã đánh xuyên qua màn chắn của Cơ Phàm.
"Hừ!"
Cơ Phàm sớm đã đoán được điều đó, hắn nhanh chóng dán hai tấm Hành Tẩu phù vào chân của mình. Lá bùa lóe sáng, một luồng thanh phong từ chân hắn tản mạn ra bên ngoài, bàng bạc linh khí xung quanh cũng bị cuốn theo vào đó.
Cơ Phàm đạp bước một cách, tốc độ của hắn nhanh đến cực hạn, xuyên phá vô số tầng không gian mà đi đến nơi khác.
"Chạy? Ta để ngươi chạy chưa?"
Một người đàn ông trung niên phía bên Sở Thần lên tiếng, vô cùng khinh thường nói.
Hắn đưa tay phải mình lên rồi bóp lại thành nắm đấm, không gian xung quanh dường như vặn vẹo biến đổi. Nếu dùng góc nhìn thượng đế thì có thể thấy điểm mà Cơ Phàm định đi đến với địa điểm bọn họ đang đứng dường như bị biến đổi, tức là điểm đến của Cơ Phàm chính là nơi bọn họ đang đứng.
Phía bên Cơ Phàm, hắn đang cực lực phi tốc đồng thời dốc hết sức để ngăn cản lại ẩn giấu bản thân khỏi Thiên Đạo, ngăn thành đế kiếp tiếp tục xuất hiện. Đây là một việc vô cùng khó khăn bởi nếu sai sót sẽ dẫn đến thân tử đạo tiêu ngay lập tức. Cơ Phàm vẫn chưa phát giác được không gian xung quanh bản thân đã bị thay đổi.
Ầm!
Một đạo lôi kiếp mang theo thiên uy đánh xuống Cơ Phàm, không gian bị đánh vỡ nát, trật tự thần văn tạo thành vô số sợi xích lại đang không ngừng cố gắng tu bổ vết nứt.
"..."
Hắn kêu thảm một tiếng, hoàn toàn không hiểu tại sao bản thân vẫn bị dính lôi kiếp.
Cơ Phàm bị đánh đến cháy đen toàn thân, da thịt của hắn bị đánh thành tro chỉ để lại một bộ xương trắng.
"TA LIỀU VỚI CÁC NGƯƠI!"
Hắn điên rồi, Cơ Phàm tức giận tột độ. Hắn muốn đồng quy vu tận.
Sinh cơ lại lần nữa nổi lên bừng bừng, linh khí như bị hút vào bên trong người hắn, từng thớ cơ da thịt bắt đầu sinh ra. Cơ thể Cơ Phàm đã trở lại trạng thái hoàn chỉnh, nhưng hai lần vận dụng bí pháp đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều sức lực.
Ầm!
Một lần nữa, lão giả chưởng khống lôi kiếp kia phát động Thượng Thương Kiếp Quang, lão hóa thành thiên kiếp, thành người chấp chưởng thiên lôi đánh xuống vô số đạo lôi kiếp vào Cơ Phàm.
"Phụt!"
Hắn lại bị đánh nát thân thể một lần nữa.
"A, ĐÁNG CHẾT!"
Cơ Phàm vô cùng ức chế, muốn chạy không được muốn chết cũng không xong, quả thực là muốn dày vò hắn đến điên.
"Để bản thánh tử ra tay đi."
"Mời thánh tử."
Hai người trung niên và lão giả cung kính lùi về phía sau để Sở Thần tiến lên phía trước.
Sở Thần mở miệng, hắn cảm thấy hành hạ con kiến trước mắt này thật vui nha.
Thánh tử nhấc tay phải lên, thiên địa vạn vật xung quanh bắt đầu biến ảo, nó hóa thành các con số.
"Các ngươi có biết không, kỳ thực thiên địa vạn vật đều ẩn chứa một thứ cấu tạo lên chúng. Đó là thông tin, ví dụ như bầu trời có thông tin là màu xanh vào ban ngày, màu đen vào buổi đêm, hay như tảng đá, đặc điểm thông tin của nó chính là rắn chắc cứng. Cơ thể con người cũng vậy, nó cũng tồn tại vô số thông tin từ đó tạo thành cơ thể.
Nếu như ta thay đổi thông tin của hắn thì các ngươi nghĩ sẽ như thế nào?"
Sở Thần lên tiếng hỏi các thuộc hạ của mình.
"Khi ấy hắn sẽ.."
"Đúng!"
Thuộc hạ chưa lên tiếng thì hắn đã khẳng định. Thân thể Cơ Phàm bị số hóa thành các con số nhị phân chỉ có không và một.
"Cái này.. Ngươi muốn làm gì ta?"
Thấy xá© ŧᏂịŧ của mình bị biến đổi, linh hồn Cơ Phàm nộ hống, hai mắt hắn tràn đầy tia máu, sát khí nồng nặc bốc lên. Đáng tiếc hắn không thể làm gì được vì đã bị Sở Thần giam cầm.
"Tạp chủng thì lên có dáng vẻ của tạp chủng."
Sở Thần nắm tay lại, thân thể của Cơ Phàm bắt đầu phát sáng, quang mang lóa mắt hiện lên thoáng chốc rồi biến mất.
Bây giờ đâu còn thấy Cơ Phàm ở đâu nữa, có cũng chỉ là một con heo với bộ lông màu đen, hai cái tai của nó như bị chuột gặm mất một mẩu.
"Oink! Oink!"
Cơ Phàm điên rồi, điên đến tột cùng. Hắn muốn chết.
"Thánh tử, ta muốn chết. Ngài làm ơn hãy bỏ qua cho ta."
Hắn thả ra linh hồn của mình, tràn đầy nước mắt run run nói.
Hắn tức giận, oán hận, bất lực còn có hối hận.
Hối hận vì mình đã chọn bước lên con đường này, tu tiên, bỏ lại thân nhân, bằng hữu, quê hương. Cơ Phàm tu luyện bất kể ngày đêm với mong ước có thể ngang hàng với những thiên tài tuyệt thế, chỉ tiếc rằng hiện thực đã đập một cú thật đau vào mặt hắn.
Cho dù cố gắng đi tranh thế nào thì tu vi, pháp bảo hay bất cứ thứ gì của Cơ Phàm cũng thuộc hạng tầm thường nhất.
"Có lẽ năm đó ta chọn ở lại quê nhà làm một tên chăn trâu cũng tốt."
Hắn mệt rồi. Nếu có kiếp sau, hắn nhất định sẽ không tu tiên, ăn no chờ chết là được rồi.
"Cũng được, bản thánh tử cũng chán rồi."
Thiên kiêu chính là như vậy, rất nhanh chán.
Sở Thần xóa đi linh hồn Cơ Phàm, chỉ để lại bản năng cũng xá© ŧᏂịŧ của đối phương.
"Mang con heo này về, cho nó giao phối với đủ loại động vật thấp kém nhất trên đời. Con cháu của nó sẽ làm thức ăn cho các đệ tử ngoại môn."
Sở Thần phân phó cho đám thuộc hạ, hắn muốn dày vò đối phương ngay cả khi đã chết.
Hết.
Lời người viết: Rất muốn làm rõ sức mạnh hay gì đó nhưng bút lực yếu, hơn nữa chỉ viết một chương mà lại muốn giới hạn ở dưới ba ngàn chữ. Rất khó làm được.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Một Vài Đoạn Nháp Ngẫu Hứng Của Tôi
- Chương 9: Tầm thường