Edit: MIN=============Sáng thứ bảy, không đi học. Chung Nhất Minh rất sớm liền thức dậy, thậm chí so với trước kia còn thức sớm hơn. Trời còn chưa sáng, cậu đã không có buồn ngủ, trong bóng tối sờ đến điện thoại bên gối, nhìn thời gian, 4:50.
Ngày hôm qua cậu cùng Diệp Mỹ Linh ngủ trưa, đến chạng vạng 6 giờ, mới ra cửa ăn cơm chiều, rồi từng người về nhà.
Cậu cầm di động không ngừng mà dùng lòng bàn tay vạch tới vạch lui, điện thoại bên trong có trò chơi, bất quá cậu đã chơi chán rồi, không nghĩ chơi.
Này…… Rạng sáng thời gian đến khi mặt trời mọc, nên như thế nào ra ngoài?
Cậu click mở WeChat, đã bấm gửi một cái hoa hồng biểu tình cấp Diệp Mỹ Linh.
Cậu không phải muốn tìm nàng nói chuyện phiếm, rốt cuộc hiện tại là rạng sáng, lúc này, bạn gái hẳn là còn đang ngủ. Cậu chỉ là đơn thuần mà nhớ cô.
“Làm sao vậy?” Diệp Mỹ Linh trả lời.
“Không ngủ?” Cậu thực kinh ngạc, cô cư nhiên không có ở nghỉ ngơi.
“Đã dậy rồi, ban ngày ngủ quá nhiều.”
“Tôi cũng là.”
“Tớ muốn nghe giọng cậu, có thể ghi âm giọng nói không?”
“Muốn nghe cái gì?” Chung Nhất Minh ghi âm giọng nói gửi đi.
“Cái gì cũng được!” Diệp Mỹ Linh ghi âm gửi lại.
“Có thể hát một bài hát cho tớ nghe không?” Diệp Mỹ Linh hỏi.
“Tình yêu giống một trận gió, thổi xong nó liền đi……” Cậu nhẹ giọng, thâm tình mà vì cô xướng một đầu bài Gió Lốc của Châu Kiệt Luân.
*
Hai người vẫn luôn cầm WeChat ghi âm giọng nói, hàn huyên rất nhiều đề tài, cũng rất ăn ý mà không nhắc tới xuất ngoại hoặc là chuyện chia tay. Thẳng đến trời đã sáng, Diệp mẹ thúc giục Diệp Mỹ Linh ăn sáng mới kết thúc đề tài.
Hôm nay Diệp Mỹ Linh một nhà phải đi về quê, họ hàng hội tụ, tạm biệt trước khi đi.
Ở quê có một gian tổ phòng, tổ phòng là thanh mạt thời điểm kiến. Phòng có dấu hiệu cũ kĩ, sau lại sửa vài lần, đã không còn bộ dáng giống tưởng tượng hồi nhỏ của Diệp Mỹ Linh.
Họ hàng trong phòng, tụ rất nhiều người, Diệp gia thân thích rất nhiều. Diệp nãi nãi có sáu người con, hai người con trai, bốn người con gái, bọn họ từng người đều lập gia đình sau lại sinh hai ba người con. Ba mẹ Diệp Mỹ Linh là công nhân viên chức, hộ khẩu ở thành phố, kế hoạch hoá gia đình nghiêm ngặt, cho nên chỉ có một mình Diệp Mỹ Linh là con gái.
Ba mẹ Diệp Mỹ Linh ở tổ trong phòng hòa thân thích nhóm nói chuyện phiếm, bất quá cô có điểm không hợp, không có gì nói. Diệp mẹ vẫn luôn lấy việc học của con gái làm trọng, tết nhất lễ lạc họp mặt họ hàng, sẽ không mang theo Diệp Mỹ Linh, để cô một mình ở nhà học tập. Cho nên Diệp Mỹ Linh đối với họ hàng gần thân thích có điểm mới lạ.
Diệp Mỹ Linh nhàm chán mà cầm di động đã nhập cái biểu tượng mặt cười gửi Chung Nhất Minh, thật lâu vẫn không có trả lời lại. Cô mới nhớ tới, cuối tuần cậu muốn đi học bổ túc, nhất định là không rảnh xem điện thoại
“Chị họ, đôi giày này chị mua ở đâu vậy?” Em họ Lý Giai Văn nhìn giày Diệp Mỹ Linh hỏi, cô gái này đặc biệt có hứng thú với sức hút giày đẹp. Lý Giai Văn so Diệp Mỹ Linh nhỏ hơn một tuổi, ở tại Hương trấn, đáng tiếc cô hiện tại ở chỉ học tới lớp 10 đã nghỉ học, không có cùng Diệp Mỹ Linh chung lớp, bằng không mấy ngày hôm trước sự việc hôn môi đã sớm vào tai các trưởng bối trong nhà.
“Đông Sơn bách hóa.” Diệp Mỹ Linh vẫn duy trì mỉm cười nói.
“Ồ, hôm nào em cũng thử đi xem.” Lý Giai Văn nhìn vào đôi giày mà không chớp mắt.
Cửa lớn trước nhà được mở ra, có một ít hàng xóm nhìn vào trong nhà tụ rất nhiều người, cũng tiến vào nhìn xem, tâm sự thiên. Đều là gia bối, bậc cha chú ở trong thôn từ nhỏ đã là hàng xóm.
Từ bên ngoài một bà mang theo có vẻ ngoài khác lạ, mặc quần áo hip-hop thiếu niên tiến vào Diệp gia tổ phòng.
Diệp Mỹ Linh nhớ rõ người kia là bà nội, khi còn nhỏ người trong nhà dạy cô kêu là bà nội ba. Là một họ hàng thân thích khá xa, bất quá mọi người đều là cùng thôn, bà nội ba thường xuyên lại đến Diệp gia thăm hỏi. Cô có ấn tượng sâu nhất với bà nội ba chính là người trong nhà không biết đến sinh nhật Diệp Mỹ Linh, chỉ có tam nãi nãi nói: “Mỹ Linh cùng cháu trai nhà ta ở Mỹ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, đều là ngày sáu tháng giêng.”
Cháu trai bà nội ba sinh ra ở Mỹ, nếu dựa theo múi giờ Châu Âu mà nói, Diệp Mỹ Linh so với hắn sinh sớm hơn một ngày. Diệp Mỹ Linh nhìn người thiếu niên trước mắt cùng chính mình tuổi không kém là bao, chắc là cháu trai ở Mỹ mà bà nội ba hay nhắc đến ?
“Ai da, chị ba, chị đây là mang ai lại đây, còn trẻ mà đã đẹp trai như vậy.” Bà nội Diệp nhìn thấy bà nội ba cùng thiếu niên vào cửa, ngạc nhiên mà nói.
“Đây là cháu trai của ta ở Mỹ a, tên là Diệp Thừa Hoa. Mấy ngày này nó cùng ba nó về nước thăm người thân.” Bà nội ba cười nói, sau đó bắt lấy bả vai cháu trai nói: “Gọi là bà nội tư.”
“Con chào bà nội tư ạ.” Diệp Thừa Hoa lễ phép mà chào hỏi.
“Hảo, hảo, tiểu hỏa thật soái.” Bà nội Diệp nhìn Diệp Thừa Hoa gật gật đầu.
Bà nội ba dời đi tầm mắt, nhìn đến trong phòng Diệp Mỹ Linh, giống như phát hiện chuyện lớn làm cho kinh hỉ: “Ai da, đây là Mỹ Linh sao? Mấy năm không gặp, lớn lên xinh đẹp như vậy!”
“Dạ thưa bà nội ba!” Diệp Mỹ Linh lễ phép chào hỏi.
“Ai da, tiểu nha đầu còn nhớ rõ ta a! Trước kia thật không có để ý nhiều đến con.” Bà nội ba đi qua đi lại, dùng tay sờ soạng một chút khuôn mặt cô, không ngừng tán thưởng: “Thật xinh đẹp, thật xinh đẹp……”
“Các con muốn đi chỗ nào của Mỹ?” Bà nội ba biết nhà cô sắp xuất ngoại định cư cho nên hỏi sự tình.
“Washington.” Diệp Mỹ Linh trả lời.
“Washington, tốt, cháu trai ta ở New York, rất gần.”
“Dạ, là rất gần.” Diệp Mỹ Linh cũng không biết Washington cùng New York gặp nhau nhiều hay ít km, trên bản đồ thế giới nhìn một chút, Washington và New York cũng gần, đã quên bản đồ kia tỉ lệ là nhiều hay ít.
“Các con thêm WeChat đi, đến lúc đó ở Mỹ có thể hẹn gặp mặt……” Diệp Mỹ Linh cũng không nghĩ tới hàng năm ở nông thôn sinh hoạt thì bà nội ba cũng như vậy thời thượng, cư nhiên biết WeChat là cái gì. Cô cũng biết bà có ý tứ gì, chính là muốn cho bọn họ hai người trẻ tuổi nhận thức một chút, có cơ hội phát triển một chút……
Cô ngượng ngùng cự tuyệt lời trưởng bối, căng da đầu bấm thêm ƯeChat Diệp Thừa Hoa.
Đoàn người uống trà, trò chuyện, ở tổ phòng nấu bữa tiệc lớn, ăn xong từng người về nhà.
Diệp Mỹ Linh một nhà trở về nhà đã là buổi tối 7 giờ hơn.
“Về đến nhà chưa, tớ muốn gặp cậu….”
Chung Nhất Minh đã gửi một cái tin nhắn.
“Được.”
“Mẹ, con đi ra ngoài một chút.” Diệp Mỹ Linh đi đến trước cửa thay giày.
“Trời đã tối rồi, con còn muốn đi đâu?” Diệp mẹ ở phòng khách xem TV, sau đó nhìn phía cửa hỏi.
“Lệ Hồng với mấy người bạn chuẩn bị tiệc tiễn con, đi hát karaoke.” Diệp Mỹ Linh tùy tiện biện cái lý do.
Diệp mẹ đi đến cửa, từ trong bóp tiền mặt rút ra mấy tờ đủ 1000 tệ đưa cho Diệp Mỹ Linh nói: “Đãi các bạn con, nhớ rõ không được uống rượu đó.”
“Cảm ơn mẹ.” Diệp Mỹ Linh có điểm áy náy mà tiếp nhận tiền.
Chung Nhất Minh hẹn Diệp Mỹ Linh ở thành bờ sông gặp mặt.
Diệp Mỹ Linh vừa đến thành bờ sông tìm được thân ảnh Chung Nhất Minh sau liền chạy như bay đi qua, mở ra hai tay gắt gao ôm cậu, hưng phấn mang theo tiểu làm nũng nói: “Nhất Minh!”
Chung Nhất Minh cũng duỗi tay ôm nàng, dùng cằm đặt trên cái trán của cô, thân mật ngữ khí hỏi: “Về quê chơi vui không?”
“Không vui.” Cô ngẩng đầu đối diện đôi mắt cậu, tiếp theo nói: “Nguyên nhân chắc là do cậu không có ở đó.”
“Nhớ tôi?” Khoé môi khẽ nhếch nói, biểu tình mê người.
Cậu xem đến có điểm si mê, sau đó nói: “Vừa rồi còn nhớ, hiện tại không, bởi vì hiện tại cậu ở trước mắt.”
“Mỹ Linh, cậu như vậy rất câu dẫn, cậu biết không?” Chung Nhất Minh nghe xong nàng lời nói, cười cười.
“Tớ chỉ câu dẫn cậu!” Diệp Mỹ Linh nói cho hết lời sau, chính mình thẹn thùng, đem mặt chôn ở trước mặt cậu cọ cọ.
Thân thể cậu hơi khó chịu, dùng tay nâng cằm cô, cúi đầu hôn cô, triền miên……
Cuối cùng, hai người ôm nhau thở dốc, khuôn mặt nhỏ Diệp Mỹ Linh đỏ bừng mà ở trong lòng ngực cậu nói: “Nhất Minh, cậu hôn môi như thế nào tốt như vậy? Mới hôn môi vài lần, cậu liền biết.”
“Có thể là bởi vì, đối tượng hôn là cậu đi?” Chung Nhất Minh học cô nói lời âu yếm mê người.
“Ai da, cậu như thế nào nói chuyện không biết ngại hả.” Diệp Mỹ Linh nghe xong đều thẹn thùng lên, ngượng ngùng xoắn xít, muốn cười nhưng lại nhịn.
“Cậu vừa rồi nói chuyện cũng không một chút ngại.” Cậu cúi đầu nhìn cô, dùng lòng bàn tay nhéo chóp mũi nhỏ của cô một chút, trong mắt toàn là nhu tình.
“Nhất Minh, tớ không nỡ đem cậu nhường cho người khác……” Diệp Mỹ Linh ngữ khí chiếm hữu, đem cậu ôm càng chặt……
“Mỹ Linh, tôi ở chỗ này……”
…… Chờ cậu trở về.
“Đinh!” “Đinh!” Di động vang lên WeChat thông báo.
“Mỹ Linh, điện thoại reo.” Chung Nhất Minh nhắc nhở cô. Diệp Mỹ Linh mới buông tay đang ôm cậu, từ túi quần lấy di động xem xét WeChat nội dung.
Là Diệp Thừa gửi tới hai cái tin nhắn, cái thứ nhất là hai cái gương mặt tươi cười, cái thứ hai là: “Hey girl, would you like a drink with me”
Diệp Thừa Hoa biết nói tiếng Trung nhưng không biết viết viết tiếng Trung, cho nên dùng tiếng Anh hỏi cô.
Diệp Mỹ Linh tại bàn phím nhập, tùy tiện mà gõ một câu, gửi đi: “I am drinking with my friends now.”
“May I join with you”
“Sorry, next time.” Diệp Mỹ Linh lại lần nữa cự tuyệt.
“Ok, see you in NY.”
Chung Nhất Minh cúi đầu nhìn cô gửi WeChat, cô gửi tiếng Anh, cậu lưu ý đến ảnh đại diện đối phương là diện mạo khá tốt nam sinh, tò mò hỏi: “Cậu nhắn tin với ai vậy?”
“Một bạn cùng thôn bà nội, từ nước Mỹ trở về thăm người thân, hôm nay kêu tớ thêm WeChat.”
“Nhắn cậu cái gì?”
“Cậu ấy kêu hẹn tớ đi uống nước, tớ nói không đi, hắn nói lần sau gặp ở New York.”
“Mỹ Linh.” Chung Nhất Minh thanh âm trầm thấp, nghe không được tình cảm.
“Hở?” Nàng ngước mắt nhìn cậu.
“Tôi còn ở nơi này, không được cùng người con trai khác tán tỉnh!”
“Tớ không……”
Lời cô nói còn chưa nói xong, đã bị cậu hôn ngăn lời, lần này so phía trước hôn môi, càng ra sức, càng không muốn xa rời……
Cuối cùng, thiếu nữ nhẹ giọng nói một câu nói: “Đêm nay tớ không muốn về nhà.”
“Vậy về nhà tôi.” Cậu nắm tay cô, đi khỏi bờ sông đang náo nhiệt.
………………………..
Hôm nay là ngày 23 tháng 5 năm 201X, ngày thứ sáu Diệp Mỹ Linh cùng Chung Nhất Minh trở thành người yêu