_Reven,chúng ta không thể để tình trạng này kéo dài được!Chúng ta cần viện binh!-Andre gọi.
Hắc phụng…Đến đây mau…Hắc phụng…
Im lặng.
Hắc phụng!...Cậu có nghe ta không?...Hắc phụng!!...
_Nữ vương,nàng đang gọi…nó phải không?-Hắn chỉ tay.
Phịch.
Một con quái thú ném hắc phụng ra,khắp người đầy máu.
_Cái…cái gì?Không thể nào…Tại sao…-Reven kinh ngạc thốt lên.
_Tại sao linh thú của nàng lại như thế chứ gì?Nàng quên mất một điều,binh đoàn của ta tuy chủ lực là ở đây,nhưng chỉ một phần nhỏ cũng có sức mạnh không thể tin được mà,phải không?Nàng rời bỏ trận địa,dĩ nhiên là…
Kréccccccc......
Một con chim ưng trắng muốt khổng lồ dẫn đầu một đoàn phụng hoàng,chống trả quyết liệt với bầy dơi quỷ.
_Gary?-Cả hai cùng thốt lên.
_Điều ta nghi ngờ quả không sai.-Gary nheo mắt nhìn hắn.
_Bác Gary,tuyệt lắm!-Reven mỉm cười.
_Không có gì đâu,Reven.Nhưng ta nghĩ cháu nhường nhịn hơi nhiều đấy.
_Có lẽ vậy…
Xoẹt.
Hắc long,bạch hổ,bạch báo,hoả sói cùng băng sói lần lượt được triệu hồi,vô cùng sung sức.
Chủ nhân…Thứ tội cho tôi….Tôi không giúp được ngài…
_Hắc phụng,cậu nghỉ ngơi được rồi.
Reven bước đến,chạm nhẹ tay vào những chiếc lông vũ nhuốm máu của hắc phụng.Hắc phụng biến mất.
_Phản công.
Thân hình Reven từ từ bay lên…
Uỳnh!!!!
Một quả cầu lửa khổng lồ được phóng ra,khiến binh đoàn ác ma hao tổn không ít.
Thời khắc phản công đã điểm….Trận địa giờ đây là của chúng ta…Gió đổi chiều…
Ta không hề quan tâm đến Gary…Giờ sai sót ấy đã hại ta…Nhưng không sao…Vì…
Ôm lấy bả vai đang nhỏ máu,một tia nhìn quỷ quyệt ánh lên trong mắt hắn...
(to be continued…)