Chương 68: Rạn vỡ

Một ngày đẹp trời…

Sáng rồi à…Ư…Lại một ngày trôi qua…Hy vọng ta có thể hồi phục hẳn trước khi trận chiến bắt đầu…

Reven bước khỏi giường,vén chiếc màn cửa ra để những tia nắng sớm lọt vào tự do trong phòng.Khung cảnh bên dưới thật đẹp.

Ta sẽ làm tất cả để có thể giữ được hình ảnh tuyệt vời này…Kể cả phải lấy mạng ta chăng nữa…

Cạch.

Cánh cửa nhè nhẹ mở ra.

_Chào Reven.Hy vọng tôi không làm phiền cô-Giọng nói trầm nhưng sắc bén của Blood vang lên.

_Không hề đâu,Blood.Vừa sang đã gặp được anh,tôi vui lắm.Mấy hôm rồi anh đi đâu thế?-Reven hỏi.

_Chỉ là đi xem xét tình hình và củng cố kết giới thôi.Tôi muốn báo với cô một tin.-Blood hạ giọng.

_Chuyện gì?-Reven vẫn giữ nguyên giọng nói như bình thường,vô cùng điềm tĩnh.

_Kết giới đang mỏng dần.Bọn quái vật đang cố gắng phá vỡ.Hiện giờ chúng chưa thể,nhưng thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu.-Blood có vẻ lo lắng.

_Đúng là vậy.Thời gian không còn nhiều.Chúng ta phải chuẩn bị cho trận này thật kỹ càng.Ta e rằng cơ hội thứ hai sẽ không đến với chúng ta đâu.

_Vâng.Tôi sẽ nói với Gajira và Lava.Họ sẽ củng cố lực lượng lại.

Rầm.

Cánh cửa bật mở.

_Chị Reven ơi! Ơ…-Roly bối rối khi thấy Blood.

_Vào đi,không sao đâu.-Reven mỉm cười than thiện với họ.

_Vâng ạ.-"Họ" ở đây là phải thêm cả những người bạn của chúng ta từ Ricarten đến nữa nhé.

_Oa,bạn gái của công tử Oscan có khác,xinh quá đi mất.-Senri lên tiếng.

Cốp!

Senri nhận ngay một cú cốc đầu của Clantone.

_Úi da, đau!

_Chị Reven,hôm nay chị có đi chơi với bọn em không?-Arista lờ Senri đi.Cô quá quen với chuyện này rồi.Nhưng cô chẳng có vẻ gì là sợ Blood cả.

_Hôm nay ta hơi mệt,khi khác nhé Arista.-Reven nhẹ nhàng từ chối.

_Vâng ạ.Tiếc quá.-Arista thất vọng nói.

_Chúng em đi đây.-Es lên tiếng,sau đó cả bọn bước ra.

_Khoan đã!-Bất chợt,Blood lên tiếng.

_Ơ…Chuyện gì vậy ạ?-Clantone ngạc nhiên

_Cậu…Cậu rất giống…Có phải cha cậu có biệt danh là "Sát thủ bóng đêm" không?

_Vâng.Tại sao ngài lại biết?-Clantone có vẻ hơi ngạc nhiên.

_À…Anh ấy là một người bạn của ta.Ta rất tiếc về những gì đã xảy ra với anh ấy.-Blood có vẻ buồn.

_Vâng…-Clantone nhìn xuống nền đất.

Clantone,trưa nay đến gặp ta tại suối Rainbow.

Blood nói thầm khi đi lướt qua Clantone.Clantone gật đầu.

Đi khỏi hết rồi…Yên tĩnh thật...Nhưng…Cái gì?

Bàn tay bị thương của Reven bỗng nhiên phát sáng.

Sức mạnh…Ta cảm thấy…Không lẽ ta đã hồi phục?...

Reven đưa nhẹ tay lên tấm cửa sổ đang mở,thi triển một phép thuật.

Ầm!

Mặt đất rung chuyển vì phép thuật của Reven.Gió nổi lên mạnh như một trận cuồng phong,sau đó lặng dần.Chính Reven cũng ngạc nhiên vì sự hồi phục đã gần như hoàn hảo,sức mạnh đang quay về với cô.

_Tuyệt…Tuyệt vời…-Reven bật cười vì vui sướиɠ,cô run nhẹ từng cơn.

Vậy là ta đã hồi phục hoàn toàn…Tuyệt vời!...Ta đã có thể ra trận…

_Reven!Chuyện gì vậy?-Shiva chạy vào.

_Shiva…Tôi đã hồi phục…Hoàn toàn…Hoàn toàn…

_Thật không?-Thần Shiva nhìn ra cửa sổ.

Không thể được…Làm sao mà cô ấy có thể bình phục nhanh đến thế chứ…Chất độc vô cùng mạnh…Ngay cả ta cũng khó mà vượt qua nếu bị trúng phải…Không thể tin được…Kì lạ…

_Tốt thôi.Nhưng cô cần nghỉ ngơi thêm và luyện tập lại phép thuật của mình một chút,nhé.-Giọng nói của thần Shiva không phải là ra lệnh,như mọi khi,mà là cầu khẩn.

_Vâng.Tôi hiểu.-Reven bình tĩnh trả lời.

_Ừm.-Sau đó ông bước ra khỏi phòng.

Ta cần hít thở không khí trong lành một chút…Cảm nhận ánh nắng nữa…Chưa bao giờ ta lại vui như thế này…

Reven ra khỏi lâu đài, lững thững dạo chơi.Bỗng,cô nghe tiếng cười nói.

Giọng nói?...Hình như là của Oscan…

Đúng. Đó chính là Oscan,cùng Arista đang đùa giỡn dưới bóng râm của cây ôliu.

Cái gì chứ?...Anh ấy chưa bao giờ trông vui vẻ như thế…Lâu lắm rồi ta chưa nhìn lại nụ cười của anh ấy như thế này…Arista?...Không lẽ…Không…Không thể nào…

Có thể bạn cũng hiểu Reven đang nghĩ gì.Cô quay lại,cố không nghỉ đến chuyện đó,tiếp tục cuộc dạo chơi của mình.Cô ngừng lại bên cạnh dòng suối trong veo.

Có lẽ nào…Cũng có thể lắm chứ…Ta đã xa cách chàng quá lâu…Cô ấy thật đáng yêu…Hoạt bát…Năng động…Có lẽ cô ấy thì hợp với chàng hơn là ta,một kẻ với đôi tay luôn nhuộm đầy máu....

Toong.

Một giọt ngọc lệ rơi xuống dòng suối.

Ào.

Một cơn mưa lạnh buốt rơi xuống.

Mưa?...Tốt thôi…Ta có thể khóc thoải mái…Vì khi mưa không ai biết được ta đang khóc…

Cô ngẩng mặt lên bầu trời,những giọt mưa lạnh giá rơi xuống mặt cô.

Mưa ơi…Cứ rơi đi…Rơi đi…Thật là thoải mái...Những giọt nước như cuốn theo phiền muộn của ta...

_Reven?Sao nàng lại ở đây?Mưa to lắm,ta vào đi.-Oscan bước đến.

_Tránh…Tránh xa ta ra…-Reven run lên vì lạnh.

_Cái…cái gì?Reven,có chuyện gì vậy? Đưa tay cho ta,chúng ta vào trong thôi.-Oscan chìa tay ra,toan nắm lấy bàn tay mảnh mai đang lạnh buốt của Reven.

Reven lùi lại.

_Đừng đυ.ng vào ta.-Nàng gạt bàn tay của Oscan ra.

_Oscan,anh có thể tránh đường được chứ?-Gajira vừa đến.

_Ga…Gajira…-Reven ôm chặt hai tay mình vì lạnh.

_Vâng thưa nữ vương,là tôi đây.Chúng ta vào trong đi,nếu ngài chần chừ nữa thì làm sao có được sức khoẻ tốt mà ra trận chứ?-Gajira đến gần Reven,trấn an.

_Ưm…-Gajira dìu Reven trở về lâu đài.

Oscan đứng đó,vẫn chưa hết bàng hoàng về lời nói và thái độ của Reven.

Tại sao nàng lại làm thế?....Tại sao nàng lại né tránh ta chứ?...Có chuyện gì vậy?...

Giờ ra trận gần kề…Vị chỉ huy lại suy sụp tinh thần nghiêm trọng…Bất lợi cứ liên tục xảy ra…

(to be continued…)