- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Teen
- Một Trăm Ngày
- Chương 17: Phía cuối con đường
Một Trăm Ngày
Chương 17: Phía cuối con đường
-Một cuộc tranh đấu ko công bằng cho Huỳnh Thiên.
Khả Hân (thấy Huỳnh Thiên fun máu ngã ra sau) : Huỳnh Thiên!
-Thần Chiến Tranh và Hoàng Phi cười đắc thắng ở lại đợi xem tuồng hay, Khả Hân thoát khỏi vòng tay níu kéo của Khánh Kỳ quỳ xuống đỡ Huỳnh Thiên.
Khả Hân : Huỳnh Thiên, anh có sao ko, anh trả lời em đi.
Huỳnh Thiên (nói đứt quãng) : Anh..anh
Khả Hân (khóc nấc) : Ko phải anh đã hứa sẽ sống thật khỏe mạnh sao? Huỳnh Thiên anh ngồi dậy đi mà.
Huỳnh Thiên : Xin..xin lỗi, em..em đừng..khóc, anh chỉ muốn…nhìn..nhìn thấy em thật..vui..vẻ.
Khả Hân : Ko có anh em làm sao vui vẻ chứ.
Huỳnh Thiên : Kh.. Khả Hân..em có thể…gọi..anh một lần..tên.. Đê Tiện.. ko
Khả Hân : Huỳnh Thiên!
Huỳnh Thiên (cười trong nước mắt) : Gọi…gọi đi mà..một lần cuối …cùng …này..này..thôi,..được…không
Khả Hân : Tên Đê Tiện
- Khả Hân vừa dứt lời thì Huỳnh Thiên cười nụ cười mãn nguyện, anh phun ra máu
Khả Hân (hoảng hốt) : Đê Tiện, anh làm sao zậy, Đê Tiện..
Huỳnh Thiên : Cuối cùng anh cũng nghe em gọi anh như zậy, anh sẽ rất rất nhớ em..
- Huỳnh Thiên đưa tay lên định áp vào gương mặt của Khả Hân nhưng chưa đến thì anh đã buông tay và nhắm mắt.
Khả Hân : Huỳnh Thiên, Huỳnh Thiên! Anh đừng ngủ mà, đừng ngủ mà. Huỳnh Thiên anh không được chết, anh còn chưa nói với em là anh yêu em mà. Huỳnh Thiên, anh tỉnh lại đi mà, em xin anh..Huỳnh Thiên (khóc nức nở)
-Trong phút chốc Huỳnh Thiên như tan biến vào không trung, Khánh Kỳ đến gần an ủi Khả Hân.
Khả Hân (ngạc nhiên) : Huỳnh Thiên, anh đâu rồi, Huỳnh Thiên…
Khánh Kỳ : Cô đừng đau lòng quá, Huỳnh Thiên cũng ko muốn nhìn thấy cô như zậy đâu?
Khả Hân : Zậy cô tưởng tôi muốn như zậy lắm sao, cô rõ ràng biết đây là đường chết nhưng vẫn kêu anh ấy đi, cô nhầm lẫn ko zậy?
Khánh Kỳ : Ko phải là tôi ép anh ấy, Huỳnh Thiên cam tâm tình nguyện mà (đặt tay lên vai Khả Hân)
Khả Hân (tức giận) : Cô tránh ra đi, tôi ko cần cô làm người tốt nữa, tôi ghét cô.
Thần May Mắn : Khả Hân, sao con có thể nói như zậy với Khánh Kỳ chứ!
Khả Hân : Ngay cả cha cũng zậy, trước đây con rất ngưỡng mộ cha vì cha lúc nào cũng là người chính nghĩa, nhưng cha lại vì ko muốn mất lòng thần Chiến Tranh lại lấy Huỳnh Thiên làm vật phẩm trao đổi, con rất thất vọng về cha.
Thần May Mắn : Cha là thân bất do kỷ.
Khả Hân : Chứ ko phải cha nhát gan sao?
Khánh Kỳ : Khả Hân, sao cô có thể nói với cha mình như zậy?
Khả Hân : Tôi ko muốn nghe hai người nói nữa, bởi vì những gi các người nói tôi ko biết câu nào là thật câu nào là giả nữa.
- Khả Hân quay người định bỏ đi thì nhìn thấy hai cha con Thần Chiến Tranh đang xem tuồng hay, bỗng nhiên..
Tiểu Thiên Thần : Thần May Mắn, Thần Tối Thượng đến rồi ạ!
Khánh Kỳ (hoảng hốt) : Ngài ấy đến đây làm gì?
Thần May Mắn : Mau nghênh đón (thái độ tôn kính) Xin chào Thần Tối Thượng!
Thần Tối Thượng : Hôm nay ta đến đây là để giải quyết một chuyện.
Thần Chiến Tranh : Ko biết vì chuyện gì mà thần Tối Thượng Ngài phải tự mình đi đến đây ạ!
Thần Tối Thượng : Bởi vì tin mật báo với nói rằng có người lén xuống trần gian mà chưa được cho phép (nhìn Huỳnh Thiên) ta nói có đúng ko Khả Hân
Khả Hân : Phải, là tiểu Thần tự ý xuống phàm mà chưa được ngài cho phép.
Thần Tối Thượng : Zậy ngươi cũng biết hình phạt thế nào rồi đấy!
Khả Hân : Tiểu thần cam tâm chịu phạt.
Thần Tối Thượng : Xem ra ngươi có ý hối cải với lại nể mặt thần May Mắn ta phạt ngươi mãi mãi làm người trần gian, sau này ko còn quan hệ gì với Tiên giới nữa.
Thần May Mắn : Cảm ơn Ngài đã nể mặt tôi, Khả Hân còn ko mau cảm ơn Thần Tối Thượng.
Thần Chiến Tranh : Ở đây ko còn chuyện của tôi nữa, tôi xin phép về trước.
- Khả Hân bị thần Tối Thượng phạt làm người trần, hình phạt lập tức được thi hành, Khánh Kỳ xin thần Tối Thượng cho cô 100 ngày để chăm sóc Khả Hân và đã được phê duyệt.
-Ở điện War.
Hoàng Phi : Cha! Ko biết ai là người nói cho Thần Tối Thượng biết chuyện Khả Hân lén xuống trần ha?
Thần Chiến Tranh : Con ko nhận ra sao, người mật báo đó ko ai khác chính là Thần May Mắn đó.!
Hoàng Phi (ngạc nhiên) : Tại sao zậy?
Thần Chiến Tranh : Có lẽ ông ấy biết giấy ko gói được lửa, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra nên đã tự thú với thần Tối Thượng.
Hoàng Phi : Đúng là cáo già mà, nhưng ko sao mọi chuyện kết thúc giống như dự đoán của chúng ta.
-Hai cha con cười đắc thắng. Trần Gian
Khánh Kỳ (chạy theo) : Khả Hân, Khả Hân cô chờ tôi với.
Khả Hân : Tôi kêu cô đừng bám theo tôi nữa mà.
Khánh Kỳ : Tôi biết cô rất đau lòng nhưng..
Khả Hân : Bây giờ tôi làm sao ăn nói với họ đây?
-Cô chưa nói hết lời thì Quốc Minh ở sau lưng.
Quốc Minh : Khả Hân, em về rồi sao?
Khả Hân : Anh Quốc Minh!
Quốc Minh : Chúng ta vào nhà rồi nói
Tuấn Phong : Em về rồi sao? Gia đình vẫn ổn chứ
Khả Hân : Gia đình!
Ngọc Trang : Ko phải cô nói mình và Khánh Kỳ về quê thăm gia đình sao?
Khả Hân : Mọi người nói gì tôi ko hiểu, tôi đi cùng với Huỳnh Thiên mà!
Quốc Minh (ngơ ngác) : Huỳnh Thiên, Huỳnh Thiên là ai thế, bạn trai em sao
Tuấn Phong : Phải đó, chưa từng nghe tới tên người này.
-Thái độ của mọi người làm cho Khả Hân vô cùng ngạc nhiên, Huỳnh Thiên dường như chưa từng tồn tại trên thế gian này zậy!
-1 Tháng sau. Khả Hân vẫn tiếp tục sống trong căn nhà cạnh nhà nhà Tuấn Phong, mọi hoạt động của cô đều bình thường chỉ có điều mỗi ngày cô điều ko vui. Cô đang
lang thang trên con đường mà cô và Huỳnh Thiên gặp nhau lần đầu, cô nhớ ra rất nhiều chuyện trước đây.
Đứa bé (đang cầm cây kem, lay tay Khả Hân) : Chị ơi!
Khả Hân (khẽ giật mình, sau đó cúi người xuống) : Gì vậy em trai?
Đưa bé : Chị ơi! Có người nhờ em nói với chị rằng “ anh ấy đang đứng ở cuối đường nơi hai người gặp lần đầu để đợi chị” chị mau đến đó đi.
Khả Hân : Em có biết người đó là ai ko? Anh ta như thế nào?
Đứa bé : Anh ấy rất đẹp trai, hình như anh ấy nói anh ấy tên là (gãi đầu)…
Khả Hân : Tên là gì (sốt sắng)
Đứa bé : Anh ấy nói anh ấy là Đê Tiện ạ!
- Khả Hân cười trên môi vội vàng chạy về phía con đường ko quên cám ơn đứa bé. Cô chạy như bay đến đó nhìn xung quanh ko có ai.
Khả Hân (nhủ thầm) : Có khi nào là nhầm lẫn ko?
-Nụ cười hạnh phút vụt tắt trên môi cô, cô quay lại thì nhìn thấy một chàng trai đang cầm một chùm bong bóng trong tay, chàng trai đưa tay kéo bong bóng ra để khuôn mặt anh không bị che khuất bởi bong bóng ,anh nở nụ cười thật ấm đang nhìn cô, mọi thứ trở nên im lặng hẳng.
Huỳnh Thiên : Ko biết có phải có người đang tìm anh ko (cười ko khép miệng lại được)
- Khả Hân như đứng hình, cô không còn tin vào mắt mình nữa, dường như cô đã lâu rồi không được thấy nụ cười đó. Cô khóc nhưng khóc trong hạnh phúc, cô vồi chạy thật nhanh đến ôm Huỳnh Thiên.
Khả Hân : Ko phải em đang nằm mơ chứ, là anh thật sao?
Huỳnh Thiên : Người anh ấm như zậy có giống như một xác chết ko?
Khả Hân (buông Huỳnh Thiên ra) : Nhưng tại sao?..
Huỳnh Thiên : Thật ra mọi chuyện là như zậy….
- Huỳnh Thiên kể lại tối đó anh nói chuyện với Khánh Kỳ.
Khánh Kỳ : Chúc anh ngày mai may mắn (chìa tay ra)
Huỳnh Thiên (nắm lấy) : Cám ơn (thấy trong tay Khánh Kỳ có một cái hộp nhỏ) cái gì vậy?
Khánh Kỳ : Thật ra lúc nãy em chỉ muốn thử thách anh thôi, nếu anh từ chối cũng có nghĩa anh ko xứng đang để Khả Hân iu, nhưng anh lại đồng ý mà ko một chút do dự. Cho nên em giao nó cho anh.
Huỳnh Thiên : Nó rất giống với một viên chocolate nhưng chỉ khác là nó biết phát sáng.
Khánh Kỳ : Anh đừng xem thường nó, nó có thể giúp anh giữ mạng đó.
Huỳnh Thiên : Anh ko hiểu?
Khánh Kỳ : Nếu ngày mai anh chiến thắng thần Chiến Tranh thì ông ấy sẽ rất tức giận, mà nếu anh thua thì sẽ mất mạng, cho nên chỉ còn cách dùng phương pháp “thắng nhưng ko thắng, thua nhưng ko phải thua” .Bây giờ chỉ trông chờ vào tài năng diễn xuất của anh.
-Hiện tại.
Khả Hân : Nhưng zậy thì phải cho em biết chứ, anh làm em lo chết đi được.
Huỳnh Thiên : Nếu em biết thì sẽ ko đau lòng như zậy sẽ ko lừa được thần Chiến Tranh.
Khả Hân : Anh đúng là đáng ghét, biết trước em ko khóc cho anh đâu (đánh vào người Huỳnh Thiên)
Huỳnh Thiên : Á! (đưa tay lên ngực trái của mình)
Khả Hân : Anh sao zậy?
Huỳnh Thiên : Ko sao, ko sao?
Khả Hân : Anh gạt em, cho em xem đi.
- Khả Hân khẽ kéo lệch áo của Huỳnh Thiên ra thì nhìn thấy trên ngực trái anh có một vết sẹo do dao để lại
Khả Hân (lo lắng) : Ko phải lúc nãy anh nói là diễn kịch sao, tại sao lại bị nghiêm trọng như zậy?
Huỳnh Thiên : Thật ra anh ko tìm em sớm cũng vì lý do này, anh muốn mình thật sự khỏe mạnh đứng trước mặt em, lúc đó rõ ràng anh đã chọn đúng con dao giả nhưng khi đâm vào người anh cảm giác mũi dao đang bật ra cắm thẳng vào người anh. Cũng may là ko sao? Em đừng lo lắng.
Khả Hân : Xin lỗi anh, nếu ko phải tại em anh đã ko suýt nữa mất mạng.
Huỳnh Thiên : Khờ quá, mọi chuyện anh làm cũng đâu bằng nỗi khổ của thần May Mắn. Ngài ấy vì muốn chúng ta được ở bên nhau mà hy sinh mất đứa con gái, còn bị con gái của mình hiểu lầm nữa.
Khả Hân : Em biết là mình ko tốt, hiểu lầm cha và Khánh Kỳ.
Huỳnh Thiên : Mọi chuyện đã là quá khứ rồi với lại cha em sẽ không trách em đâu. Còn bây giờ anh đưa em đi lại đây nhé.
Khả Hân : Đi đâu!
- Huỳnh Thiên đưa Khả Hân đến một cái cây gần đó, trên cây treo rất nhiều tấm thiệp.
Khả Hân (đưa tay cầm một tấm thiệp) : Đẹp quá!
Huỳnh Thiên : Hay là mở ra xem đi.
- Khả Hân mở ra thì có dòng chữ “ Jiuliet em ko biết có đồng ý lấy Romeo anh ko” cô cười híp mắt.
Huỳnh Thiên : Cười tức là đồng ý phải ko?
Khả Hân : Không thấy ai gian manh như anh (dúi tấm thiệp vào người Huỳnh Thiên) em ko lấy anh. Với lại anh còn chưa nói với em 3 chữ quan trọng nhất.
Huỳnh Thiên : 3 chữ quan trọng sao? Là gì vậy?
Khả Hân : Ha, anh đang giả ngây sao, vậy thì em ko lấy anh (quay mặt đi cười)
Huỳnh Thiên (xoay cô lại) : Anh…Yêu…Em. Không biết có phải là 3 chữ này ko vậy tiểu thư.
-Khả Hân ôm Huỳnh Thiên trong hạnh phúc. Có nhiều tiếng vỗ tay, cô quay người lại thì thấy Quốc Minh, Tuấn Phong, Ngọc Trang, Khánh Kỳ, ba mẹ của Huỳnh Thiên cùng với một số người đã đứng đó.
Quốc Minh (đưa bó hoa và nhẫn cho Huỳnh Thiên) : Còn ko mau cầu hôn người ta đi.
Huỳnh Thiên (cười) : Em đồng ý lấy anh nhé, anh có thể là người đàn ông tệ nhất trên đời nhưng anh sẽ làm cho em trở thành một cô gái hạnh phúc nhất.
Mọi người : Đồng ý, đồng ý đi…
Quốc Minh : Huỳnh Thiên nó có lòng thành lắm, em đồng ý đi.
- Khả Hân gật đầu cười lẽn bẽn cả hai hôn nhau trước những tràn vỗ tay của mọi người.
-3 năm sau. Một puổi tiệc cuối năm được tổ chức tại nhà Tuấn Phong mừng Quốc Minh giành được quán quân giải vô địch bóng rổ thế giới, kỷ niệm 3 năm ngày cưới của Khả Hân và Huỳnh Thiên
Quốc Minh : Bữa nay Ngọc Trang đi Pháp về, cậu đã chuẩn bị gì chưa
Tuấn Phong: Ko biết cô ấy có chịu hay ko nữa.
Khả Hân : Anh cứ day dưa như zậy đã 3 năm rồi đó.
Huỳnh Thiên : Anh phải nhanh tay lên, nếu ko Ngọc Trang iu người khác thì lúc đó anh khóc cũng ko kịp.
Dì Huệ : Cậu Tuấn Phong, cô Ngọc Trang về rồi.
Ngọc Trang : Sao hôm nay mọi người có mặt đông đủ zậy.
Khả Hân : Thì mở cuộc party cuối năm mà.
Quốc Minh _ Huỳnh Thiên (đẩy Tuấn Phong về phía Ngọc Trang) : Mau nói đi.
Tuấn Phong (ngại ngùng) : Anh (nhìn thấy 3 người kia tò mò), chúng ta lên phòng nói chuyện đi, ở đây ko tiện cho lắm.
Ngọc Trang (cười) : Cũng được!
-Hai người lên phòng 3 người kia anh mắt nham nhở nhìn nhau cười, gương mặt họ lúc này gian như chưa từng gian zậy.
Ngọc Trang (đứng trước cửa phòng của Mỹ Ngọc) : Anh đưa em đến đây làm gì zậy?
Tuấn Phong : Vào trong em sẽ biết!
- Ngọc Trang ngạc nhiên khi thấy tất cả được phủ khăn trắng từ tấm hình đến cây đàn Piano
Ngọc Trang : Sao anh lại làm như zậy?
Tuấn Phong : Bởi vì anh muốn cho một người biết anh đã từ bỏ được quá khứ, trái tim anh (vừa nói vừa cầm tay cô) đã sẵng sàng yêu người khác.
-Bọn người của Khả Hân, Huỳnh Thiên và Quốc Minh đang rình ngoài cánh cửa.
Khả Hân : Woa! Lãng mạn quá!
Huỳnh Thiên : Sao lãng mạn bằng lúc anh cầu hôn em chứ!
Khả Hân : Anh là giỏi nhất rồi..(cười)
Quốc Minh : Hai người ồn ào quá!
Ngọc Trang : Anh Tuấn Phong, em muốn anh đến với em bằng cả trái tim, có thể là em ích kỷ nhưng em ko muốn mình là cái bóng của Mỹ Ngọc.
Tuấn Phong : Anh cũng có thể nói với em trái tim anh bây giờ chỉ có mình em, còn với Mỹ Ngọc nó cũng giống như trái tim có một vết thương tuy nó đã lành nhưng vẫn để lại sẹo, vết sẹo ko bao giờ lành…
Ngọc Trang : Anh Tuấn Phong…
- Tuấn Phong ko đợi Ngọc Trang nói thêm lời nào đã hôn cô, 3 người ở ngoài trố mắt nhìn vô tình đẩy cửa làm cả 3 cùng té xuống đất.
Ngọc Trang : Các người…
Khả Hân : Chúng tôi ko cố ý..(cười)
Quốc Minh : Hay là hai người làm lại giống nãy đi. Haha
-Tuấn Phong bẽn lẽn nhìn Ngọc Trang cười, cả 5 người cũng cười rộn lên,không khí gia đình thật hạnh phúc bên puổi party cuối năm.
THE END
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Teen
- Một Trăm Ngày
- Chương 17: Phía cuối con đường