Chương 6

“Đuôi của cậu có thể thu được không?” Thẩm Tân tuy rất thích cái đuôi này nhưng có đuôi thì không mặc quần được.

Có thể nha có thể nha.

Nhưng nghĩ một chốc, khi mở miệng cậu lại nói: “Bây giờ chưa được ạ, em không làm được.”

Nói xong Thẩm Tân còn thấy cậu cúi đầu, nhìn qua có vẻ hơi ủ rũ.

Đây còn không phải bình thường không chịu học hành chăm chỉ đến thi cuối kỳ không làm được bài sao?

“không sao đâu, sau này sẽ học được.” Thẩm Tân xoa tóc Chương Tiểu Pháp.

Thích quá.

Thẩm Tân vừa mới rút tay về liền bị Chương Tiểu Pháp kéo về lại đặt lêи đỉиɦ đầu mình.

Còn muốn nữa.

Thẩm Tân lại xoa xoa, con mèo ngốc, xoa nhiều tóc sẽ rối mất.

Lông mèo thì không sao.

“Giờ chúng ta bắt đầu nói chính sự.” Thẩm Tân khụ khụ, ý bảo Chương Tiểu Pháp tập trung vào có chuyện quan trọng cần nói.

Chương Tiểu Pháp ngẩng đầu, dùng đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn Thẩm Tân.

Thẩm Tân cao quá đi mất, mình chỉ đến cằm ảnh thôi.

Chương Tiểu Pháp hơi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy môi Thẩm Tân.

Nom rất ngon miệng.

“Tôi có thể nuôi cậu nhưng cậu có thể luôn duy trì dạng mèo được không?” Thẩm Tân nhượng bộ.

“Vì sao chứ, lỡ em muốn tám chuyện với anh thì sao?”

“Thì vì cậu là một bé trai.” Thẩm Tân rối rắm, không được không được, này có khác gì nuôi vợ từ bé đâu, anh trai tiểu Thẩm không phải loại người như vậy.

“Em là bé trai.” Chương Tiểu Pháp ngước mặt cười nhe răng với Thẩm Tân, đôi mắt tròn xoa híp lại.

Trông… cực kỳ đáng yêu.

Thẩm Tân cố gắng kìm tư tâm của mình: “Tôi không thể phí công nuôi cậu được.”

“Em không để anh phí công nuôi đâu, em sẽ gọi anh dạy vào sáng sớm nè. Anh ngủ say như chết vậy, đồng hồ kêu ầm lên mà chẳng chịu tỉnh. Em còn có thể yêu đương với anh, còn có thể hehehe với anh nữa. Có thể làm bảo mẫu, cái gì em cũng làm được hết. Chương Tiểu Pháp vô cùng đa năng.” Cậu đắc ý khẩy khẩy bàn tính trong đầu mình.

“Em nhìn anh được mấy hôm rồi, anh ném hỏng tận mấy cái đồng hồ mà đâu có dậy được. Sao anh ngủ như heo vậy.” Chương Tiểu Pháp sắp xếp từ ngữ, hình như không có sai mà, nói thế chắc đúng rồi.

Thật ra Chương Tiểu Pháp muốn nói hôm đó cậu đuổi theo một con chim bay đến đây, nhìn thấy Thẩm Tân ngủ ngon, đẹp như hoàng tử.

Nhưng đến bên miệng Chương Tiểu Pháp thì lại thành heo.

[Hoàng tử: 王子 ( wángzǐ )

Heo: 猪 ( zhū )

Phát âm nhanh khá giống nhau nên ẻm đọc nhầm=)))]

“Heo?” Thẩm Tân khϊếp sợ, không thể thế được.

“Ừm ừm.” Chương Tiểu Pháp chân thành gật đầu

“Cái yêu đương là sao hả?” Thẩm Tân tính nói chuyện rõ ràng với Chương Tiểu Pháp nhưng con mèo này bị sao ấy, nhóc mới giống heo, anh trai tiểu Thẩm thầm giận nhưng anh trai tiểu Thẩm không nói.

“Em có thể yêu đương với anh!” Chương Tiểu Pháp nhảy dựng lên, vòng tay ôm lấy Thẩm Tân, đu cả người trên người anh.

“Tại sao tôi phải yêu đương với cậu?” Thẩm Tân lại bị vồ lấy, may mắn lần này không bị đâm ngực.

“Em dễ thương.” Chương Tiểu Pháp cười ngây ngô, lộ ra răng nanh xinh xinh.

Chương Từ từng nói với cậu, nhất định phải làm bộ đáng yêu với loài người, lúc cười phải lộ răng nanh, chỉ có vậy mới làm loài người nghĩ mình đáng yêu.

“Cậu…” Nhất thời Thâm Tân không biết nói gì.

“Thẩm Tân là người tốt nhất thế giới!” Chương Tiểu Pháp còn nhớ Chương Từ bảo phải khen tâng bốc người khác.

“Không có không có.” Thẩm Tân xua tay, xé danh hiệu này khỏi người mình.

“Thẩm Tân là hoàng tử, Chương Tiểu Pháp là kỵ sĩ của Thẩm Tân.” Chương Tiểu Pháp vẫn tiếp tục.

Thẩm Tân rất muốn đỡ trán, kể từ hôm qua đến nay, trong miệng con mèo này đều toàn mấy thứ so sánh ẩn dụ linh ta linh tinh.

Khiến người khác bật cười.