- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)
- Chương 25: Bùng nổ
Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)
Chương 25: Bùng nổ
Người nằm trên dùng hai tay giữ lấy vai người ở dưới, cúi đầu đưa lưỡi vào dò xét không để cho còn chút nào chống cự, hung hăng mà cuốn lấy cái lưỡi non mềm, Kỳ Vũ nhắm mắt nghiêng đầu qua đáp lại, ngón tay nắm lấy lớp vải bông T càng ngày càng chặt.
Môi lưỡi quấn lấy nhau phát ra tiếng nước, trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng, đầu lưỡi bị cắn một cái không nhẹ cũng không nặng khiến cho Kỳ Vũ nhịn không được mà khẽ hừ một tiếng, mà người đang đè lấy cậu dường như cũng nghe thấy, đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng ấm nóng kéo theo một sợi tơ bạc, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua khóe miệng ẩm ướt của người nằm dưới, lại chậm rãi xoa xoa cánh môi dính nước, xúc cảm thô ráp của ngón cái từ môi truyền đến, lại để cho Kỳ Vũ không tự chủ đươc mà hơi xoay đầu né tránh ngón tay.
Bùi Thiên thấy thế thì cười rộ lên, hắn lại cúi đầu khẽ hôn lên môi Kỳ Vũ, nhưng lần này chỉ là dùng môi của mình cọ xát qua môi đối phương, cảm nhận những nếp nhăn thật nhỏ trên đôi môi của nhau, cọ cọ để chùi đi nước còn vương ở trên, hắn có ý xấu mà dùng răng cắn lấy lớp da bị bong ra trên môi đối phương trong lúc cọ xát, rồi sau đó mới nhẹ nhàng mà cắn đi, cảm thấy được thân thể của đối phương khẽ run, hắn lại nịnh nọt mà thè lưỡi ra liếʍ liếʍ nơi vừa mới cắn, tiếp theo lại cạy mở hàm răng mà hôn sâu.
Bùi Thiên nhìn đôi mắt đang khép hờ, con ngươi màu đen đang chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, lại mơ hồ để lộ ra khát vọng muốn tiến thêm một bước, khuôn mặt trắng nõn vì động tình mà có màu hồng phấn, hắn nheo mắt lại tiếp tục khuấy động lưỡi, động tác càng thêm mãnh liệt, vì điên cuồng cuốn lấy nhau mà từ khóe miệng chảy ra nước bọt không kịp nuốt xuống, hơi thở cực nóng phả vào mặt lẫn nhau.
Tay phải dời xuống, chậm rãi tham tiến vào chiếc áo sơ mi của người dưới thân vì đi ra ngoài mua thuốc còn chưa có kịp thay, cái eo không non mịn nhưng lại mang theo chút mềm mại dẻo dai lại vô cùng hấp dẫn Bùi Thiên, nhưng bởi vì áo sơ mi chỉ cởi bỏ một nút trên cổ, còn những nút còn lại đều vẫn còn cài tốt khiến cho bàn tay đang với vào nhanh chóng bị mắc kẹt, đang muốn rút ra ngoài cởi bỏ nút áo lại bỗng nhiên bị người dưới thân dùng sức mà đẩy ra.
Kỳ Vũ đỏ bừng cả mặt dùng tay che lấy môi, áo sơ mi bị đè lại tạo thành chút nếp gấp để lộ ra phần eo lại khiến cho hơi thở của Bùi Thiên càng thêm ồ ồ.
"Nào có tình nhân nào tiến triển nhanh thế a!" Kỳ Vũ có chút không khống chế được mà hướng Bùi Thiên hô lên, người nghe sau đó mới nhếch miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm vào đối phương với đôi mắt đen láy còn mang theo hơi nước mà chậm rãi nói: "Năm năm như vậy mà là nhanh? một tháng tôi nghĩ còn chậm! con mẹ nó từ lúc biết thích cậu tôi đã muốn được đâm vào cậu rồi! Cậu cho rằng mỗi lần tôi an ủi thì suy nghĩ cái gì a? tôi ý da^ʍ bộ dạng cậu bị tôi làm cho đến khi phải khóc lóc cầu xin tha thứ! đã hiểu?" Tuy rằng dùng lời lẽ thô tục nhưng mà ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì đối với Kỳ Vũ hắn có thể dùng ngữ khí gì nhưng chính là không có tức giận, hắn không muốn cũng không thể làm được.
Kỳ Vũ sửng chớp mắt một cái, cảm thấy Bùi Thiên nói cũng phải, nhưng cậu ngơ ngác hỏi: "Không có bôi trơn không có mũ thì làm như thế nào?"
Bùi Thiên nhíu mày, quay đầu nhìn về cái túi rơi vung vãi trên mặt đất, Kỳ Vũ cũng nhìn theo qua, mặt cứng ngắc.
Kỳ Vũ: "..." không biết nên nói là trùng hợp hay vẫn là trùng hợp hay là vô cùng trùng hợp.
Bùi Thiên xuống giường cầm lấy cái túi, đổ lên sàn nhà, bên trong rơi năm cái bαo ©αo sυ cùng một lọ bôi trơn, tay bắt chéo nắm lấy góc áo, thoáng cái đã đem lớp áo vải bông T xuống, lộ ra cơ thể cường tháng, đem cái áo tùy tiện ném ở bên cạnh, lại cởi ra cái quần bông, đem toàn thân cao thấp chỉ còn cái qυầи ɭóŧ màu đen, mà ở phía trong quần tam giác có một thứ đang phồng lên, hắn xoay người nhặt lấy lọ bôi trơn cùng một cái bαo ©αo sυ, đi vài bước rồi quỳ trên giường nhìn từ trên xuống Kỳ Vũ với khóe miệng đang giật giật——
"Cởi."
Kỳ Vũ liếc mắt, nghẹn đến sắc mặt hóa thành màu đen nhìn người con trai đang nhếch miệng cười đầy hứng thú, bất đắc dĩ cười cười đưa tay chậm rãi tháo nút áo từ trên xuống dưới, lúc cậu đã tháo xong chuẩn bị cởi cái áo sơ mi ra thì Bùi Thiên đưa tay qua ngăn cản cậu, không giải thích gì mà dùng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bổ nhào vào cậu.
Bùi Thiên cúi đầu hung hăng hôn lên cổ Kỳ Vũ, mυ"ŧ ra từng dấu vết màu đỏ, lại từ từ liếʍ hôn xuống phía dưới, lưỡi nhẹ xoáy lên viên thịt nhỏ, tay phải trượt xuống chỗ gồ lên dưới đáy quần, dùng sức giật mạnh cái qυầи ɭóŧ xuống, hắn nắm lấy cái thứ đang dựng thẳng đứng kia mà bắt đầu cao thấp triệt động.
Hàm răng cắn lên viên thịt nhỏ, l*иg ngực bởi vì hô hấp gấp gáp mà phập phồng, Bùi Thiên ngừng liếʍ, nâng cằm lên nghiêng người hôn lên đôi môi đang thở hổn hển, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt, thẳng người lên thay đổi tư thế, khom lưng ngậm vào cái thứ đang hoàn toàn cương cứng, người được ngậm giật mình mà trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào cái người mà mình thích đang cao thấp phun ra nuốt vào cái thứ đó của mình, trong lòng vừa thẹn thùng lại vô cùng thỏa mãn, ngón tay không tự chủ được mà nhanh chóng nắm chặt lấy tấm trải giường mà sung sướиɠ hưởng thụ.
Lúc thứ đó bắn vào trong miệng, Bùi Thiên khó khăn mà chậm rãi nuốt vào tϊиɧ ɖϊ©h͙, giương mắt nhìn lên người Kỳ Vũ vừa mới bắn đang co quắp nằm dài trên giường, áo sơ mi cởi một nửa, khóe miệng hơi cong lên.
Hắn bò qua chống tay xuống hai bên thân người nằm dưới, cúi xuống hôn lên cái trán đã thấm đầy mồ hôi, khuôn mặt đang nhắm mắt lại đầy ngoan ngoãn, hai má nóng rực, lại di chuyển lên chóp mũi, cúi cùng hôn lên đôi môi, Kỳ Vũ cảm giác được lỗ mũi mình truyền đến một cỗ mùi nồng nồng, cậu biết rõ cái này là mùi vị của mình, hơi rụt cổ, cảm giác áp bách trên môi biến mất, ngược lại bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn——
"Tới phiên tôi, quấn chân lên."
Cậu nghe lời mà cong chân lên quấn lên hông của người con trai, người con trai nâng cái mông của Kỳ Vũ lên cao rồi mới bắt đầu, nhanh chóng đổ đầy dịch bôi trơn lên ngón tay, tiếp theo chậm rãi sờ lên cái lỗ nho nhỏ, ngón trỏ cùng ngón giữa trấn an mà đảo quanh vài vòng, cảm thấy người dưới thân nắm lấy tay mình càng chặt, hắn co lên ngón giữa mãnh liệt đâm vào.
Kỳ Vũ phát ra tiếng rêи ɾỉ, cảm giác có dị vật lần đầu tiên tiến vào cơ thể cũng không phải quá tốt, nhưng cậu cố gắng làm quen với cái cảm giác này, nâng cằm lên cùng người phía trên kịch liệt hôn môi, lúc ba ngón tay tiến vào, cậu khó chịu mà nhăn lại lông mày, đôi chân quấn trên hông đối phương càng chặt, Kỳ Vũ mơ mơ màng màng mà đột nhiên nghĩ đến loại tình cảnh này hình như đã gặp ở đâu rồi——
A đây không phải là xế chiều hôm nay mới nghĩ đến sao?!!
Đồng dạng trần nhà đồng dạng cái giường, đồng dạng tư thế còn có đồng dạng——
"Bảo bối, không chuyên tâm thì hậu quả chính là làm cậu cho đến khóc luôn a~ "
Lập tức rút ngón tay ra, lập tức cái lỗ nhỏ đang trống rỗng bị một cái cây lớn nhồi vào!
"A...a...cậu nhẹ một chút..." Kỳ Vũ cắn răng mà khẽ run rẩy, nhưng cái người kia lại không để ý đến cậu, chẳng qua chỉ cười cười, tiếp theo hạ thể co rúm tốc độ càng lúc càng nhanh!
"Ân.... a.... a..." Kỳ Vũ nhịn không được mà càng lúc càng thở dồn dập, theo từng động tác đâm vào rút ra mãnh liệt mà cái giường rung theo, phát ra âm thanh két.. két, mà dịch thể bôi trơn ẩm ướt giữa nơi hai người kết hợp không ngừng chảy ra rơi xuống tấm trải giường, thấm ướt luôn tấm trải.
".... a....a... cậu.... không được... không được... a....nhẹ... nhẹ... một chút.... a..." từ ngữ vỡ vụn từ trong miệng phát ra, Kỳ Vũ hé mở cặp mắt đã mù sương há miệng thở dốc, dùng ánh mắt vừa thâm tình vừa tức giận mà nhìn Bùi Thiên, sau đó người kia mới mở lớn miệng, dùng giọng nói đầy khí lực mà trả lời ——
"Thật tuyệt."
Vừa dứt lời, hắn cúi người dùng thêm lực cắm xuống, cây gậy thô lớn lại càng cắm sâu vào cơ thể ấm áp, lúc đâm vào hai cái túi nang cùng bờ mông chạm vào nhau lại không ngừng phát ra âm thanh ba ba ba cùng tiếng nước ướt ái khi chất lỏng bị đánh vào, năm năm lại khiến cho đoạn tình cảm lâu năm này lập tức bùng nổ khiến cho hai người đang điên cuồng ân ái càng thêm hưng phấn.
Kỳ Vũ đối với câu trả lời của Bùi Thiên khinh thường mà hừ một tiếng, hai tay vòng qua ôm chặt lấy cổ đối phương, theo từng nhịp tiến vào là từng tiếng rêи ɾỉ thở dốc.
Bùi Thiên thấy Kỳ Vũ hừ một tiếng, buồn cười mà càng tăng tốc động tác, khiến cho người dưới thân lại thêm một lần ngâm khẽ, "Xem tôi làm sao mà làm cậu đến khóc!"
"Cậu... a ân... cậu... được lắm!" Kỳ Vũ quật cường mà trừng mắt liếc nhìn Bùi Thiên, mở miệng nói ra những âm thanh rời rạc, "Tôi... tôi khóc... cái....a....khóc.... cái rắm a!"
"Cứ cậy mạnh!" Bùi Thiên nheo mắt nhìn chằm chằm người dưới thân đã sớm bị kích động mà hai mắt mông lung đầy hơi nước, nguyên bản đang điên cuồng va chạm với cơ thể cậu thì hiện tại lực đạo lại càng thêm kịch liệt, "Nói, có hay không xin tha."
Kỳ Vũ bị đâm thoải mái đến ý thức mơ hồ, tiếp nhận trùng kích mãnh liệt đã rất nhanh khiến cho hai chân vẫn quấn quanh eo không còn chút sức lực nào, eo cũng bị gập vào đến cứng ngắc, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như thủy triều ập vào lại để cho Kỳ Vũ gần như chịu không nổi, nhưng cậu không muốn chỉ đơn giản như thế liền chịu khuất phục, nghiêng đầu qua một bên mím chặt môi không nói lời nào.
"Ôi chao, vẫn không để ý đến tôi sao? Được!" Bùi Thiên cười cười dùng hai tay nắm chặt bờ vai Kỳ Vũ, dùng sức mà đẩy nhanh tốc độ cắm vào, đem toàn bộ người ôm lấy không còn khe hở, hai chân của hắn quỳ trên giường, còn chân của cậu vẫn gắt gao mà quấn chặt lấy, một tay trượt xuống giữ chặt cái eo mềm dẻo còn một tay dán lấy cái lưng trần, ở tư thế này mà lại hung hăng cắm vào sâu bên trong.
"Fuck cậu... a ân.. cậu.. cậu a... quá... bỉ... ổi... rồi!" Kỳ Vũ tức giận mà nghiến răng rặn ra mấy chữ, nhưng mà đâm vào lại chọc trúng điểm nào đó khiến cho cậu sảng khoái đến mức đầu ngón chân đều co hết lại rồi.
"Không phải cậu fuck tôi, là tôi chơi cậu!" Bùi Thiên cười hì hì, khẽ cắn lên vành tai hồng hồng của người mình yêu, "Vẫn bướng bỉnh? Năm năm này, mỗi ngày tôi vẫn muốn dùng mấy loại cái tư thế mà chơi cậu, cứ bướng bỉnh như vậy thì hôm nay tôi liền mỗi loại tư thế thử một lần!"
"Cậu... là đồ... đại... a... đại lưu.. ân... Manh!" Kỳ Vũ phẫn hận mà nắm chặt lấy cổ tay, nhưng sau vài giây lại không nỡ mà buông ra, vùi đầu vào cổ Bùi Thiên mà cất tiếng rên.
Bùi Thiên không chút nào để ý, ngược lại càng thêm đắc ý, nhín xem áo sơ mi ngắn tay mở ra toàn bộ còn vắt ở bên vai, trong lòng lại càng kích động——
Cấp ba, mỗi lần nhìn thấy Kỳ Vũ mặc đồng phục áo sơ mi, cái loại khỏe mạnh tươi mát lại có chút cấm dục lại khiến cho hắn hận không thể trực tiếp giật ra mấy cái nút áo rồi bổ nhào vào cậu ra sức làm lại làm!
Tuy rằng không phải là đồng phục, nhưng vẫn khiến hắn thỏa mãn sau một thời gian dài ước vọng.
Bùi Thiên nghiêng mặt qua nhìn xem Kỳ Vũ đang bị mình đâm vào mà ngâm lên khe khẽ, nghĩ lại hình như đồng phục của cấp ba không chừng vẫn còn chưa có ném....
"Cậu... lại muốn... ân.... làm..... làm gì vậy..." Kỳ Vũ liếc xéo qua Bùi Thiên không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn không chuyên tâm nên tốc độ đút vào cũng chậm dần.
Bùi Thiên lấy lại tinh thần, cười gian trá rồi hôn Kỳ Vũ một cái, phút chốc lại khiến cho động tác dưới thân nhanh hơn, Kỳ Vũ vừa mới dần dần quen với tốc độ chậm nhịn không được mà hô lên, từ khi được ngậm vào rồi bắn ra lúc trước, cậu đã bắn một lần rồi, nhưng Bùi Thiên rồi lại cứ cắm vào không dừng mà cũng chưa có bắn, sức bền khiến cho thắt lưng của Kỳ Vũ đau đến mức muốn khóc rồi.
"Cậu... cậu nhanh... bắn a... ân.. tôi.. mông... đều... bị... đều bị cậu.. a... đâm... đâm nát... a!" Kỳ Vũ đỏ mắt chịu đựng, hưng phấn đến mức thoải mái mà trào ra nước mắt, mặc dù là nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng bởi vì rêи ɾỉ thở dốc nên bị đứt quãng, lại khiến cho những lời này nghe ra lại giống như đang giận dỗi oán trách.
Bùi Thiên nhìn qua bộ dạng muốn khóc của Kỳ Vũ, đột nhiên dừng lại động tác, rút ra đem Kỳ Vũ đẩy ngã xuống giường.
Một khoảng thời gian đút vào lại khiến cho cái lỗ nhỏ không thể khép lại ngay được, chất lỏng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dầu bôi trơn chậm rãi chảy ra, nếp gấp xung quanh cái lỗ nhỏ kia vừa bị mài đến trơn nhẵn không ngừng mở ra đóng vào, đột nhiên xuất hiện cảm giác trống rỗng khiến cho Bùi Thiên không thể thích ứng, toàn bộ du͙© vọиɠ khi không ngừng bị chọc vào vẫn còn chưa tiêu tán, khát vọng muốn bị cắm vào, cảm giác bị đâm đến điểm kɧoáı ©ảʍ đến sung sướиɠ ở bên trong đem Kỳ Vũ bức muốn khóc lên.
"Cậu... sao lại ngừng... hả?" Kỳ Vũ nghi hoặc mà hỏi Bùi Thiên, đem chân quấn lấy hông người ở trên càng thêm chặt, mà sau đó, hắn chỉ đem cây gậy của mình cọ nhẹ ở cửa động, cười đến giảo hoạt, "Muốn, khóc xin tôi đi a."
Kỳ Vũ nghẹn họng, cậu trừng lớn mắt mà ngây ngốc nhìn, nước mắt chảy xuống, Bùi Thiên nhìn Kỳ Vũ cái mắt đỏ cái mũi cũng đỏ đột nhiên có chút đau lòng, đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của đối phương, tiếp theo lại nhẹ nhàng hôn cậu, nhưng vẫn là không có cắm vào.
"Con mẹ nó a! Xin... coi như tôi xin cậu!" Kỳ Vũ bị bức đến cuối cùng cũng khóc lên, cậu thẳng lưng tự mình lên sờ lên cửa động rồi nhẹ nhàng đem thứ ấy nhét vào, bên cạnh vẫn là hung hăng mắng chửi: "Cậu là cái đồ biếи ŧɦái."
Bùi Thiên sửng sốt, hai mắt sáng lên, bàn tay lại một lần nữa nắm lấy eo Kỳ Vũ mà bắt đầu dùng sức đâm vào, hắn nghiêng đầu cười xấu xa lại vô cùng đắc ý: "Có thể làm cậu đến khóc lên là vinh hạnh của tôi."
Kỳ Vũ trợn mắt, liếʍ liếʍ môi, thuận theo động tác mà giơ tay nắm lấy vai Bùi Thiên.
Cậu sẽ không nói, cậu thích cái thứ này đâm vào trong cậu!
Mà Bùi Thiên sau khi đâm thêm mấy chục cái nữa cuối cùng cũng bắn ra, có chút mệt mỏi mà nằm sấp lên người Kỳ Vũ, cọ cọ vào bờ vai cậu.
Vài phút sau khi đã hồi phục Bùi Thiên mới rút ra hạ thân, nói là đi tắm rửa mà nâng Kỳ Vũ dậy cùng đi vào phòng tắm.
Sau khi điều chỉnh nước xong xuôi, Bùi Thiên mới cầm lấy vòi hoa sen, xịt lên người mình vài cái lại chuẩn bị hướng về Kỳ Vũ, nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy cần cổ đỏ đỏ của Kỳ Vũ, mà người thì đang tựa ở bên tường, ánh sáng chiếu lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải che thân, Bùi Thiên dùng ánh mắt đến là bỉ ổi hèn mọn mà nhìn cơ thể người mình yêu, thẳng đến khi người bị nhìn tựa hồ cảm giác được ánh mắt nóng bỏng trần trụi mà ngẩng đầu nhìn về phía phát ra, hắn mới cười cười cầm vòi sen đi qua.
"Đến, xoay người qua cong eo xuống đối diện với tường, tôi giúp cậu lấy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙." Nhìn Kỳ Vũ xoay qua đối diện bức tường, hắn nhịn không được mà giơ tay vỗ vỗ lên bờ mông của cậu, đến khi bị trừng một cái mới lại giả nghiêm túc mà đưa ngón tay qua căng ra cửa động, khiến cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong chảy ra.
Ngón tay dính nước chậm rãi tiến vào cơ thể, chạm phải chất lỏng dinh dính cũng mặc kệ, dần dần tẩy rửa chuyển qua hướng khác, lúc ngón tay chạm phải tuyến tiền liệt, Kỳ Vũ nhịn không được mà uốn éo người hướng qua nhìn Bùi Thiên, rồi lại kinh ngạc mà nhìn ánh mắt âm u của đối phương, rồi lại chậm rãi di chuyển ánh mắt xuống phía dưới, cái thứ kia lại một lần nữa cương thẳng đứng hừng hực khí thể mà chạm vào cậu.
Kỳ Vũ: "... ..."
Cứu mạng!!!
Kỳ Vũ ngay lập tức quay người muốn đi ra khỏi phòng tắm, nhưng khuỷa tay bị người ta dùng sức mà kéo lại, chạm vào cơ thể với nhiệt độ nóng rực đằng sau, bên tau truyền đến một câu ——
"Khom lưng chống vào bồn rửa tay hay là đứng dựa tường chọn một."
Bỏ qua khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến cùng xấu hổ của Kỳ Vũ, Bùi Thiên liếc nhìn cặp chân đang run rẩy, nghĩ đến vừa rồi cũng quấn hắn thật lậu có lẽ không thể quấn được nữa, đành phải kéo Kỳ Vũ để cho cậu nằm úp sấp lên bồn rửa tay, cái mông vểnh lên cao, triệt lộng của mình hai cái rồi nhanh chóng cắm vào.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng với dầu bôi trơn vừa rồi vẫn chưa có rửa sạch, nhờ có chất lỏng mà thuận lợi cắm vào, bất đồng vừa rồi có dùng mũ, cảm giác chân chính được ấm nóng bao phủ khiến cho Bùi Thiên thoải mái đến muốn cứng hơn, Kỳ Vũ cũng lười suy nghĩ đến động tác gì, nhắm mắt lại hưởng thụ cái thứ kia một lần một lần lại đạt đến kɧoáı ©ảʍ.
Lúc này lại không có kịch liệt giống như ở trên giường vừa rồi, mang theo ôn nhu cùng ý nghĩ yêu thương, Bùi Thiên không nhanh không chậm mà đâm vào rồi cúi người hôn lên tấm lưng trần của người yêu, mυ"ŧ ra thành từng dấu một, tay trái không ngừng sờ loạn lên thân thể, tay phải lại dò xét xuống phía dưới triệt lộng thứ cũng đang cương cứng.
Lúc đến cao trào, Kỳ Vũ ngẩng đầu nhìn người con trai đang nheo mắt lại ở trong gương, chính mình đang nhẫn nhịn một hồi nghe thấy người phía sau gầm nhẹ cũng cùng nhau đạt đến cao trào.
Kỳ Vũ mỏi muốn chết mà ngồi phịch xuống trước bồn rửa tay, Bùi Thiên kéo lấy vòi hoa sen qua chính thức kiên nhẫn tẩy trừ, nước chảy qua chỗ nào hắn cũng nhẹ nhàng đưa tay trượt theo, giống như là muốn dùng nước để rửa sạch, cũng như là một lần nữa tinh tế mà vuốt ve lên cơ thể của người mà hắn yêu sâu đậm.
Đợi đến khi Kỳ Vũ tỉnh lại thì đã là nửa đêm.
Ánh sáng màu cam ấm áp tỏa ra từ cái đèn ngủ cạnh giường, cậu giật giật cơ thể lại phát hiện bị người ta gắt gao ôm vào trong ngực, mà cái người kia lại giống như đứa nhỏ chép miệng chậc lưỡi mà vẫn ngủ say.
Cậu nhẹ nhàng lật người lại không làm kinh động đến Bùi Thiên, giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt tuấn lãng, cùng thời trung học bất đồng ở chỗ chính là càng ngày càng trở nên thành thục cùng màu da sậm hơn.
Ngón trỏ xẹt qua khuôn mặt, Kỳ Vũ lại một lần nữa im lặng mà miêu tả lấy hình dáng của hắn, tràn ngập yêu thương mà dùng ánh mắt ôn nhu cùng si mê xoa nắn khuôn mặt của người vẫn đang nằm ngủ không hề biết gì.
Dựa theo tưởng tượng có chút chênh lệch, Kỳ Vũ muốn, thừa dịp khó có được khoảng cách gần như vậy muốn được khắc sâu ngũ quan này vào trí nhớ, sau khi quay về sẽ sửa lại hàng trăm bức vẽ kia.
Ngón trỏ đang di chuyển bỗng nhiên dừng lại, Kỳ Vũ chậm rãi cong lên khóe miệng.
Không cần, không cần vẽ nữa.
Bởi vì con người này, đã ở bên cạnh cậu.
Năm năm cuối cùng cũng để cho trái tim của hai người cùng chung một nhịp đập.
Đèn đêm dần tắt, tiếng hít thở đều đều.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)
- Chương 25: Bùng nổ