Sau khi sắp xếp xong cho anh em họ Hầu, sáng sớm hôm sau cửa nhà Giang Du lại bị gõ.
Cửa vừa mở, cậu đã thấy bên ngoài có một cặp vợ chồng trung niên ăn vận chỉnh tề, phía sau còn có hai vệ sĩ. Vợ chồng trung niên này chính là cha mẹ ruột của nguyên chủ, Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu.
Giống, thật sự rất giống. Gần như ngay khi thấy Giang Du, Tưởng Chấn lẫn Đường Tiêu Tiêu đều vô cùng chắc chắn, thiếu niên tuấn lãng trước mắt này chính là con ruột của họ. Hốc mắt Đường Tiêu Tiêu ửng đỏ, không kiềm chế nổi cảm xúc mà vươn tay muốn ôm lấy thiếu niên thanh lãnh trước mắt.
Chỉ là tay chưa kịp chạm đến đã bị người trước mắt né tránh, khiến Đường Tiêu Tiêu nhất thời có chút xấu hổ. Bà nâng tay khẽ vuốt tóc để che giấu ngượng ngùng. Tưởng Chấn nhìn thấy hết thảy, chỉ có thể ho nhẹ để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, ông kiềm chế kích động trong lòng, hoà nhã nói, "Chào con, cho ta hỏi con là Viên Nhất Dương sao?"
Thấy điệu bộ của hai vợ chồng Tưởng Chấn, Giang Du cố ý lộ ra một tia kinh ngạc, đáy mắt hiện lên vẻ đề phòng, đánh giá hai người từ trên xuống dưới, "Hai người là ai?"
Tung hoành thương trường nhiều năm, dạng người gì mà họ chưa từng gặp qua, Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu đều là cáo già, sao có thể không thấy được sự đề phòng lướt ngang qua đáy mắt Giang Du. Chỉ là lúc này bọn họ không hề có cảm giác bị mạo phạm, ngược lại vô cùng đau lòng. Từ bộ dạng của thiếu niên trước mắt, cùng căn phòng đơn sơ sau lưng, có thể thấy cậu sống cũng chẳng dễ dàng.
Nhìn vẻ phòng bị trong mắt đứa nhỏ, vừa nghĩ cũng 18 năm nay đứa nhỏ này trải qua bao nhiêu cực khổ, lại kết hợp với tư liệu họ tìm được, Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đây là con trai của họ, là đứa con mang nặng chín tháng sinh ra, vậy mà lại sống trong hoàn cảnh tồi tàn này suốt 18 năm, sao có thể không đau lòng!
Nghĩ như vậy, Đường Tiêu Tiêu không chịu nổi, nước mắt tràn mi. Trong lòng Tưởng Chấn cũng chẳng khá hơn, có lẽ huyết thống là thứ gì đó rất diệu kỳ. Cho dù bọn họ xa cách 18 năm, nhưng khi gặp lại bọn họ không tự chủ được mà muốn yêu thương đứa nhỏ này, đau lòng thay con của họ.
Trong lúc nhất thời, Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu đều mất bình tĩnh, chỉ có Giang Du ngoài mặt lo lắng nhưng nội tâm không nhịn được châm chọc. Thật khó tin là cuối cùng đôi vợ chồng này có thể tuyệt tình như vậy. Trong mắt Giang Du, loại người ban đầu cho người khác hi vọng cuối cùng lại tàn nhẫn đẩy họ quay trở lại với đáy vực, đối xử như một đôi giày rách. So với tên phản diện ngay từ đầu là Tưởng Kỳ, thì càng ghê tởm hơn trăm ngàn lần.
Tưởng Chấn kiềm chế cảm xúc trong lòng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười nói với Giang Du, "Ta họ Tưởng, tên Chấn, đây là phu nhân của ta, Đường Tiêu Tiêu. Hôm nay đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói với con, có thể cho chúng ta vào trong nói chuyện được không?"
Nghe vậy, Giang Du trầm ngâm giây lát, cuối cùng gật đầu, né sang mời hai người vào nhà.
Đường Tiêu Tiêu từ khi vào nhà, không ngừng đánh giá hoàn cảnh bên trong. Nhìn ngôi nhà chật chội đơn sơ, đồ dùng sinh hoạt ít đến đáng thương, cảm xúc vốn vất vả lắm mới ổn định, nay lại không tự chủ mà như vỡ đê, tiếng khóc so với trước càng thảm hơn.
Tưởng Chấn an ủi vỗ vỗ bả vai Đường Tiêu Tiêu, đỡ bà ngồi lên chiếc sofa đơn trong phòng, nhìn cốc nước Giang Du đem đến, muốn nói lại thôi.
"Nhất Dương, ta nghĩ chắc con không biết chúng ta là ai, những lời ta nói tiếp theo có lẽ rất khó tin. Nhưng ta xin con hãy tin rằng, những điều này hoàn toàn là sự thật, con không được kích động nhé?" Tưởng Chấn phá vỡ im lặng.
Giang Du trầm mặc gật đầu, biểu đạt trọn vẹn bốn chữ "kiệm lời ít chữ". Trong lòng Tưởng Chấn đau xót, hít sâu một hơi, ra hiệu vệ sĩ đem đến một tệp văn kiện mở ra đặt trên mặt bàn, "Nhất Dương, chúng ta là cha mẹ ruột của con."
Tưởng Chấn thấy rõ đồng tử thiếu niên đột ngột co rút lại, cậu cứng đơ ngồi đó. Trong lòng có chút khó chịu, nhưng phần nhiều là kích động, ông hiếm khi nói năng có phần lộn xộn, thất thố, "Con ngoan, con cực khổ rồi, là ta và mẹ con không tốt, để con chịu uất ức nhiều năm nay."
Hai người kể chuyện hết gần một giờ đồng hồ, Giang Du nghe được một phiên bản gần giống với cốt truyện. Năm đó khi Tưởng Chấn mới lập nghiệp, tuy rằng có tài nhưng không biết ẩn nhẫn, trên thương trường đắc tội với không ít người. Lúc Đường Tiêu Tiêu lâm bồn, bên cạnh chỉ có bảo mẫu đi theo nhiều năm, đứa nhỏ vừa sinh ra đã được một tay bảo mẫu chăm sóc, mà bà cũng chẳng ngờ đứa trẻ sớm đã bị tráo đổi, đứa nhỏ bà chăm sóc bấy lâu chính là Tưởng Kỳ.
Chỉ là không nghĩ đến con mình bị đánh tráo suốt bao nhiêu năm trời, nếu không nhờ vụ tai nạn hụt của Tưởng Chấn, có thể suốt đời bọn họ cũng không biết được. Mà bảo mẫu già vì Tưởng gia cống hiến bao năm đã sớm được cho nghỉ hưu, về quê dưỡng lão.
Sau tai nạn xe cộ, Tưởng Chấn ngày đêm không ngừng tìm kiếm thông tin, phát hiện năm xưa không phải bảo mẫu cố ý ôm nhầm, mà do đối thủ một mất một còn lúc đó nhanh hơn một bước tráo đổi đứa nhỏ đi. Vợ chồng hai người lúc đó như cảm thấy sét đánh ngang tai, trái tim đau như cắt.
Việc đã đến nước này, nỗi bất hạnh cũng đã xảy ra, thời điểm lúc đó chỉ có thể trách bản thân họ bất cẩn, hai đứa nhỏ đều không có lỗi. Huống hồ Tưởng Kỳ lần này còn cứu ông một mạng, dù có nóng lòng thế nào cũng không thể mặt dày nói thẳng muốn đi tìm con ruột mình ngay.
Ngay khi Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu tiến thoái lưỡng nan, Tưởng Kỳ hôn mê nhiều ngày cuối cùng cũng tỉnh lại. Sau khi biết được sự thật, tuy rằng khổ sở, nhưng từ đầu đến cuối vẫn kiên định thuyết phục ông bà Tưởng Chấn mau mau tìm lại đứa con thất lạc. Có Tưởng Kỳ hiểu chuyện như vậy, hai người liền sai người tìm kiếm, sau khi nghe được thông tin của con ruột, lập tức gấp gáp chạy đến nơi.
Ông bà Tưởng Chấn kể xong mọi chuyện, không khí xung quanh lâm vào trầm mặc quỷ dị. Viên Nhất Dương chậm chạp không có ý tiếp lời khiến hai vợ chồng họ thấp thỏm không yên.
Trầm mặc hồi lâu, Giang Du rốt cuộc cũng có phản ứng, cậu gật đầu, mở miệng nói, "Tôi đã biết, tôi cần chút thời gian để tiếp thu, hai vị có thể đi rồi."
Nghe những lời như vậy, Tưởng Chấn cùng Đường Tiêu Tiêu có chút sững sờ. Bọn họ đã vô số lần tưởng tượng trong đầu phản ứng của Viên Nhất Dương, cao hứng, kích động, thậm chí là tức giận, nhưng lại không nghĩ đến trường hợp Viên Nhất Dương có thể bình tĩnh mời họ rời đi.
Bọn họ đã kể hết về bối cảnh lẫn tài sản trong nhà cho Vương Nhất Dương nghe. Công bằng mà nói, bọn họ từ đầu không nghĩ đến sẽ bị từ chối, thậm chí là bị đối phương bình tĩnh đuổi đi. Từ xưa tiền bạc luôn là thứ dễ lay động lòng người nhất, đạo lí này vốn không ngoại trừ bất kì ai. Dù người đó là con ruột của họ, dù họ chưa từng gặp mặt nhau, nhưng... nhưng sao có thể như vậy?
Cạnh một tiếng, cánh cửa đóng lại, vợ chồng Tưởng Chấn và hai vệ sĩ bị đuổi ra ngoài.
Tưởng Chấn và Đường Tiêu Tiêu sững sờ đứng ở cửa, không biết chuyện gì vừa xảy ra? Bọn họ bị đuổi sao? Viên Nhất Dương không muốn nhận bọn họ??