Nghe được tiếng hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành, Giang Du nhìn thoáng qua nam nhân đang nằm bên cạnh cậu yên tĩnh đọc sách, năm tháng qua đi qua để lại trên mặt người nọ không ít nếp nhăn, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy được nét tuấn tú lúc trẻ của hắn. Ông trời dường như cũng thiên vị người này, mặc dù bao nhiêu năm qua đi, nhưng phong thái năm đó vẫn không hề suy giảm.
Khóe môi Giang Du nhẹ nhàng mấp máy, sau đó gửi lời từ biệt với Kỳ Mục.
Tạm biệt!
Sau một khoảng thời gian ngắn chìm trong bóng tối, Giang Du một lần nữa khôi phục ý thức. Cậu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu như sắp nổ tung, cậu phải nằm bất động gần nửa tiếng mới miễn cưỡng cử động được một chút.
Đánh giá hoàn cảnh xung quanh, căn phòng nhỏ chật chội tản ra một mùi khó ngửi. Trong phòng không có gì ngoài một chiếc giường xếp và chiếc tủ cũ kỹ không nhìn ra hình dạng. Lớp sơn tường trắng đã chuyển vàng, trong góc còn đầy mạng nhện, trên đỉnh đầu chỉ có ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn.
Giang Du nhăn mày, nhìn hoàn cảnh này suýt nữa khiến cậu tưởng mình sống lại vào những ngày tháng chưa nổi tiếng. Cậu lắc lắc đầu, một trận đau nhức lập tức ập đến, tiếp theo cậu nghe thấy tiếng hệ thống lạnh băng trong đầu vang lên.
[Cảnh báo: Cơ thể của ký chủ hiện tại có tổng cộng mười hai vết thương, trong đó có hai vết thương chí mạng, đề nghị ký chủ không cử động, chờ hệ thống hoàn thành chữa trị.]
Nghe hệ thống nói, Giang Du cũng không động đậy nữa, nằm trên giường cảm nhận cơ thể của mình chậm rãi biến hóa. Nhờ có hệ thống chữa trị, vết thương vừa rồi còn đau đớn đã giảm bớt, việc chữa trị không đến mười phút, Giang Du giật giật ngón tay thử ngồi dậy. Cơn đau từ cơ thể nói cho cậu biết những thương tổn trên người cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
"Chữa trị xong chưa?" Đánh giá vết thương lớn tầm mười cm trên cánh tay, Giang Du nheo mắt, ngữ khí cũng không tốt.
[Hoàn tất chữa trị, tổng cộng đã chữa trị xong hai vết thương chí mạng nguy hiểm, năng lượng còn hiện tại: 0] Thanh âm hệ thống vẫn đều đều lạnh băng, như không hề phát hiện được ngữ khí bất thiện của Giang Du.
"Ý ngươi là, năng lượng kiếm được từ thế giới trước không đủ để chữa trị toàn bộ thương thế của cơ thể này?" Giang Du hỏi.
Nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, sau vài giây trầm mặc, cậu lần nữa mở miệng, "Đạt được năng lượng trừ việc có thể chữa trị vết thương bên ngoài thì còn làm được gì khác nữa không?"
[Quyền hạn không đủ, không thể giải đáp.]
[Đang tải dữ liệu, vui lòng tiếp nhận.]
Khi thấy hệ thống không muốn nói gì thêm về vấn đề này, trong mắt Giang Du lóe lên, không biết nghĩ gì. Sau đó, cậu nhắm mắt lại bắt đầu tiếp thu cốt truyện của thế giới.
Nguyên chủ của cơ thể này tên Viên Nhất Dương, vừa tròn 18 tuổi, cha tên Viên Cương là một con ma men hay bài bạc, mẹ là Bùi Tiểu Cầm cũng không phải người an phận, toàn bộ nam nhân trong xóm này đều từng lên giường với bà ta.
Viên Cương từ nhỏ không đánh thì mắng Viên Nhất Dương, sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy không quá bất ngờ khi Viên Nhất Dương chưa học xong cấp hai đã bị ép thôi học, cha cậu vì nợ cờ bạc đã bán cậu cho đám xã hội đen.
Viên Nhất Dương tính cách quái gở, trầm mặc ít lời, nhưng trời sinh tàn nhẫn, đánh nhau vô cùng hung hãn, mỗi lần ra trận đều như không muốn sống. Dựa vào điểm tàn nhẫn này mà hạ gục rất nhiều đối thủ, Viên Nhất Dương cứ vậy đánh đến thành danh, dưới trướng cũng có mấy tên đàn em. Trừ lúc người cha ma men tới tìm cậu đòi tiền ra, tuy không nói giàu có, nhưng ít nhất ăn uống sinh hoạt không đáng lo.
Nếu tiếp tục phát triển theo hướng này, may mắn còn có thể trở thành đại ca đứng đầu của một nhóm nho nhỏ, sinh hoạt coi như không vấn đề; nhưng nếu đen đủi, đại khái sẽ chết ở lần đối địch nào đó. Viên Nhất Dương vốn tưởng đời này của mình cứ như vậy mà trôi đi, nhưng tạo hóa lại giỏi trêu người.
Tuy rằng phong cách ra tay tàn nhẫn, thân thủ cũng tốt, nhưng chết ở chỗ tính cách quái gở không giỏi giao tiếp. Viên Nhất Dương dù được bên trên coi trọng nhưng cũng vô tình đắc tội với không ít người. Vào đêm cậu tròn 18 tuổi, trên đường đi về bị người ta chụp bao tải, đấm đá một hồi, cuối cùng khi Giang Du nhập vào thì cơ thể này vừa hay đã đi dạo một vòng dưới quỷ môn quan.
Bị đánh nằm nhà gần tháng trời, Viên Nhất Dương vừa tỉnh dậy đã bị một cặp vợ chồng trung niên tìm đến. Họ còn đem theo một đống giấy tờ xác nhận thân phận nhìn mà đau hết cả đầu, rồi tự nhận mình là cha mẹ ruột của cậu.
Nói về đôi vợ chồng này, nam tên là Tưởng Chấn, nữ là Đường Tiêu Tiêu, đều là doanh nhân nổi tiếng ở thành phố B. Năm đó họ sinh con bị y tá sơ ý ôm nhầm, cho đến cách đây không lâu xảy ra việc ngoài ý muốn, bọn họ mới phát hiện đứa con bọn họ nuôi dưỡng mười mấy năm nay không phải con ruột của mình.
Đôi vợ chồng lòng nóng như lửa đốt, vận dụng toàn bộ quan hệ muốn tìm được tung tích đứa con ruột. Cuối cùng họ cũng tìm được đứa con bọn họ sinh ra, Viên Nhất Dương.
Đứa nhỏ ngốc nghếch Viên Nhất Dương này từ nhỏ lớn lên trong nhà cha không thương mẹ không yêu, đột nhiên nhảy ra hai người tự nhận là cha mẹ ruột, đối xử với cậu cẩn thận yêu thương, hơn nữa có xét nghiệm ADN chứng minh cậu và đôi vợ chồng này thật sự cùng chung huyết thống. Vì vậy cậu không chút do dự lập tức gật đầu theo bọn họ trở về.
Không biết là do vui mừng tìm được đứa con đã mất, hay hổ thẹn không thể ở bên con trai, hoặc cũng có thể vì sự kỳ diệu trong huyết thống, mà thời gian đầu về nhà Viên Nhất Dương quả thật vô cùng thư thái. Cậu là đứa nhỏ vô cùng dễ thỏa mãn, cho nên có thể nói khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời cậu.
Nhưng hạnh phúc không kéo dài, một tháng sau khi Viên Nhất Dương được đón về, đứa con trai Tưởng Kỳ bị ôm nhầm kia cuối cùng cũng trở về.
Từ trong miệng Tưởng Chấn mới biết, một tháng trước ông suýt chút nữa bị tai nạn xe cộ, là Tưởng Kỳ dùng thân mình chắn trước mặt để cứu ông một mạng. Mà Tưởng Kỳ lại bị xe đâm trọng thương, nằm viện gần hai tháng, cũng từ lần tai nạn này Tưởng Chấn mới phát hiện Tưởng Kỳ không phải con mình. Hai vợ chồng ông sau khi biết tin đã rất sốc và đau khổ nhưng cũng rất do dự.
Tuy rằng Tưởng Kỳ không phải con trai do họ sinh ra, nhưng lại là đứa con trai bọn họ thật lòng yêu thương chiều chuộng 18 năm ròng. Huống chi đứa nhỏ này còn vì bảo vệ ông mà nằm bất động trong phòng ICU, vợ chồng họ dù như thế nào cũng không nỡ đuổi y đi để ra ngoài tìm lại đứa con trai đã mất của mình.
Lúc hai người còn đang khổ sở, Tưởng Kỳ tỉnh lại sau nhiều ngày hôn mê. Y từ chỗ bác sĩ biết được chuyện này, nhìn cha mẹ mình ngày càng già đi, Tưởng Kỳ chủ động tỏ thái độ, thuyết phục hai người tìm lại con ruột của mình.
Được Tưởng Kỳ ủng hộ, ông bà Tưởng vừa cảm động vừa áy náy, càng quyết tâm cho dù tương lai tìm được con mình cũng sẽ đối xử Tưởng Kỳ như trước, vẫn xem cậu ta là con ruột.
Cứ như vậy, Viên Nhất Dương sống một tháng thoải mái bị sự xuất hiện của Tưởng Kỳ làm cho lúng túng. Tưởng Kỳ đối xử với Viên Nhất Dương rất tốt, ít nhất là trong mắt người ngoài và ông bà Tưởng là như vậy. Ngay cả Viên Nhất Dương cũng thật sự nghĩ như vậy.