Chương 53

Kỷ Vân Chi nhanh chóng hoàn hồn, dời mắt đi chỗ khác, nói: “Nhị gia nói đùa rồi.”

Lục Huyền nhíu mày nhìn nàng, có chút bất lực.

Nguyệt Nha Nhi đã ôm áo choàng quay lại từ lâu, đứng từ xa nhìn, thấy hai vị chủ tử không nói gì với nhau, bầu không khí có chút kỳ lạ. Nàng bước tới, trước tiên hành lễ với Lục Huyền, sau đó cúi người khoác áo choàng lên người Kỷ Vân Chi, nói: “Nhị nãi nãi, Ngôn Khê nói người nên quay về bôi thuốc rồi.”

Kỷ Vân Chi khẽ ừ một tiếng, nói: “Đẩy ta về thôi.”

Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, đi đến sau lưng Kỷ Vân Chi, đẩy xe lăn của nàng quay về.

Lục Huyền đứng tại chỗ một lúc, nhìn Kỷ Vân Chi đi xa, hắn cúi đầu, liếc nhìn bông tuyết dính trên ngón tay.

Khi Lục Huyền vội vàng quay về, Kỷ Vân Chi đã từ xe lăn chuyển sang mép giường. Băng vải trắng trên chân phải được cởi ra, váy cũng được kéo lên một chút, một chiếc khăn ấm áp đặt trên mắt cá chân nàng, đang chườm nóng.

Ngôn Khê và Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, đồng thanh gọi: “Nhị gia.”

Lục Huyền nhìn mắt cá chân Kỷ Vân Chi, hỏi: “Phải chườm bao lâu?”

“Phải chườm ba khắc, sau đó mới bôi thuốc.” Ngôn Khê nói.

Lục Huyền gật đầu, bảo nàng lui xuống.

Trước khi lui xuống, Ngôn Khê dặn dò: “Mùa đông trời lạnh nhanh, nhị gia phải thay khăn kịp thời, phải luôn giữ cho khăn nóng.”

Lục Huyền ngồi xuống mép giường, Kỷ Vân Chi hơi mất tự nhiên nói: “Nhị gia không cần ở đây đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, ta tự làm được.”

Ánh mắt Lục Huyền rơi vào bàn tay được băng bó của Kỷ Vân Chi. Thấy ánh mắt Lục Huyền, Kỷ Vân Chi co ngón tay lại.

Lục Huyền sờ khăn, thấy đã hơi nguội, bèn lấy ra, nhúng vào nước nóng lần nữa. Hắn vừa vắt khăn vừa nhìn mắt cá chân Kỷ Vân Chi, nói: “Sao còn sưng hơn tối qua nữa?”

Tối qua? Kỷ Vân Chi ngẩn ra, hỏi: “Nhị gia tối qua đã quay lại rồi sao?”

“Ừ.” Lục Huyền đặt chiếc khăn đã vắt khô lên mắt cá chân Kỷ Vân Chi, “Nàng còn bảo ta cút đi.”

Kỷ Vân Chi kinh ngạc trợn tròn mắt, buột miệng nói: “Không thể nào!”

Lục Huyền mỉm cười, không nói gì.

Kỷ Vân Chi nghi ngờ nhìn hắn, hoàn toàn không phân biệt được là hắn đang nói bậy, hay là tối qua nàng thật sự đã nói bậy.

“Thái y hôm nay có đến khám lại không? Nói sao?” Lục Huyền hỏi.

“Hôm nay không đến. Chỉ là hôm qua đã nói mấy ngày tới sẽ sưng, không sao đâu.”

Lục Huyền nhíu mày.

Kỷ Vân Chi dịch người, lấy một cuốn truyện tranh từ dưới gối ra. Nàng không muốn nói chuyện với Lục Huyền lắm, bèn cầm cuốn truyện lên đọc.

Đây vẫn là cuốn truyện tranh mà Lục Huyền đề nghị nàng mang theo để giải khuây trước khi đến Thừa Thiên tự, mấy ngày trước nàng không thấy chán, cũng không đọc chút nào. Lúc này lại là vì muốn kết thúc cuộc trò chuyện gượng gạo giữa hai người, nàng mới lấy sách ra đọc.

Lục Huyền ngồi bên cạnh, không làm phiền nàng đọc truyện.

Một lúc sau, Thanh Sơn đến gõ cửa, Lục Huyền đứng dậy đi ra ngoài.

Kỷ Vân Chi hít hít mũi, ánh mắt lập tức rời khỏi trang sách, quay đầu nhìn chằm chằm về phía cửa.

Thơm quá!

Lục Huyền xách hộp thức ăn mà Thanh Sơn đưa vào, ánh mắt Kỷ Vân Chi dõi theo hộp thức ăn trên tay hắn, không chớp mắt.

Lục Huyền đặt bàn nhỏ trước mặt Kỷ Vân Chi, sau đó mở hộp thức ăn ra, lấy gà nướng bên trong ra.

Mùi thơm nức mũi xộc vào.

“Đây là Thừa Thiên tự đấy!” Kỷ Vân Chi kinh ngạc.

“Nàng đâu phải hòa thượng.” Lục Huyền xé cánh gà và đùi gà ra trước, ngẩng mắt nhìn Kỷ Vân Chi, hỏi: “Không muốn ăn à?”

Muốn ăn, đương nhiên là muốn ăn rồi.

Kỷ Vân Chi không do dự, đưa tay cầm đùi gà lên ăn.

Trong lúc nàng ăn đùi gà, Lục Huyền xé phần gà nướng còn lại thành từng miếng nhỏ.

Hắn đứng dậy đi đến giá rửa tay để rửa sạch dầu mỡ trên tay, Kỷ Vân Chi nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, đặt xương đùi gà xuống, cầm lấy một miếng khác. Ban đầu nàng định lấy cái đùi gà còn lại, nhưng do dự một chút, bèn lấy đại một miếng thịt gà nướng khác.

Đợi Lục Huyền quay lại, Kỷ Vân Chi nói: “Ngon lắm, nhị gia thử xem.”

“Không ăn đâu, nàng ăn đi.”

Kỷ Vân Chi thuận miệng nói: “Nhiều thế này, ta ăn không hết.”

Lục Huyền mỉm cười, không nói gì, nhìn nàng một cái đầy ẩn ý. Hắn lấy chiếc khăn đắp trên mắt cá chân Kỷ Vân Chi xuống, nhúng vào nước, vắt khô.

Khi mắt cá chân Kỷ Vân Chi được chườm đủ thời gian, chuẩn bị bôi thuốc thì con gà nướng đã bị nàng ăn sạch sẽ.

Kỷ Vân Chi chợt hiểu ý nghĩa nụ cười của Lục Huyền lúc nãy.

Lục Huyền kéo bàn nhỏ ra, đặt chân Kỷ Vân Chi lên đùi mình. Hắn đổ thuốc mỡ ra lòng bàn tay, sau đó xoa lên mắt cá chân sưng tấy của Kỷ Vân Chi, xoa đi xoa lại.

Vết thương trên mắt cá chân ban đầu hơi đau, sau đó chỉ còn lại cảm giác dễ chịu khi thuốc ngấm vào.