Chương 143

Lục Huyền lại nói: "Tiểu nữ không hiểu chuyện, đại nữ nhi lại hiểu lễ nghĩa, biết điều, không bằng gọi về bầu bạn cha mẹ, làm gương cho đệ muội."

Triệu Hồng Tài lạnh sống lưng.

Đại nữ nhi của hắn gả vào Đông cung, đang được Thái tử sủng ái, tiền đồ vô lượng. Gọi nàng ta về nhà, chẳng khác nào chặt đứt con đường bám víu Đông cung Thái tử của Triệu gia!

Lục Huyền nhướng mắt, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Hồng Tài. Ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại ở cổ Triệu Hồng Tài.

Triệu Hồng Tài bị hắn nhìn chằm chằm đến mức cổ lạnh toát, theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ mình, lúng túng hỏi: "Tướng quân sao lại nhìn ta như vậy?"

Lục Huyền dời mắt, thản nhiên nói: "Cổ Triệu tướng quân thon dài, dáng dấp cũng không tệ."

Y phục sau lưng Triệu Hồng Tài đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cách một bức tường, cuộc trò chuyện bên ngoài lọt vào tai không sót một chữ.

Sắc mặt Minh Lệ Trường công chúa dần trở nên khó coi. Ngay cả Triệu Bảo Hà cũng bắt đầu có chút sợ hãi, hoảng loạn nhìn mẫu thân.

Minh Lệ Trường công chúa hung dữ trừng mắt nhìn nữ nhi một cái, hạ giọng nói: "Không muốn hại c.h.ế.t cả nhà, bây giờ ra ngoài xin lỗi cho tử tế!"

Hai mẹ con từ phòng trong đi ra, Triệu Bảo Hà nửa núp sau lưng Minh Lệ Trường công chúa, trong lòng vừa sợ vừa hoang mang, nàng còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Bảo Hà, lại đây!" Triệu Hồng Tài quát lớn.

Triệu Bảo Hà miễn cưỡng từ sau lưng mẫu thân đi ra, chậm chạp lê bước đến trước mặt Lục Huyền, nàng cúi đầu, đối mặt với người mình từng thật lòng yêu thích, thật sự không muốn khúm núm xin lỗi, lại còn xin lỗi phu nhân của hắn!

Triệu Hồng Tài thấy tiểu nữ nhi đến lúc này còn ra vẻ ta đây, tức giận đến mức đứng dậy, lập tức muốn đạp một cước, đá Triệu Bảo Hà quỳ xuống.

Hắn vừa đứng dậy còn chưa kịp làm gì, Lục Huyền đã lên tiếng, Lục Huyền liếc nhìn Triệu Bảo Hà, chậm rãi nói: "Thấy Triệu tướng quân không giỏi chuyện dạy dỗ con cái, vậy ta sẽ làm người tốt, mang người đi thay ngươi dạy dỗ."

Triệu Hồng Tài sững sờ, nhìn về phía Lục Huyền.

Lục Huyền vẫn với vẻ mặt không cảm xúc, thản nhiên dựa vào lưng ghế, chờ đợi câu trả lời. Hắn biết Triệu Hồng Tài sẽ đồng ý.

Trong phòng yên lặng hồi lâu, Triệu Bảo Hà bất an ngẩng đầu, nhìn phụ thân rồi lại nhìn mẫu thân. Nàng ta vẫn chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra, trong lòng đã dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ.

Minh Lệ Trường công chúa liều mạng lắc đầu với Triệu Hồng Tài.

Triệu Hồng Tài cắn răng, đau lòng nói: "Vậy... xin nhờ Lục tướng quân giúp ta dạy dỗ tiểu nữ!"

"Phụ thân... mẫu thân! Con..." Triệu Bảo Hà hoàn toàn hoảng loạn.

Lục Huyền đứng dậy, bước ra ngoài.

Thanh Sơn phất tay, hai tùy tùng từ ngoài cửa xông vào, một trái một phải giữ chặt Triệu Bảo Hà, lôi nàng ta ra ngoài.

Bỗng nhiên bị hạ nhân áp giải như vậy, Triệu Bảo Hà tức giận quát: "Các ngươi đừng chạm vào ta! Lũ tiện nô bẩn thỉu! Ta muốn c.h.é.m đầu các ngươi!"

Minh Lệ Trường công chúa đau lòng xông tới, Triệu Hồng Tài kéo bà lại, ngậm nước mắt lắc đầu với bà.

Mưa bên ngoài đột nhiên lớn hơn rất nhiều, Triệu Bảo Hà dầm mưa, muốn thoát khỏi tình cảnh chật vật này, nhưng nàng ta hoàn toàn không thể vùng vẫy. Nàng ta cố gắng quay đầu nhìn về phía nhà mình, nhìn về phía phụ thân và mẫu thân. Nàng ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa gọi cha gọi mẹ cầu cứu.

Lục Huyền đưa Triệu Bảo Hà tới thiên lao.

Thiên lao khác với những nhà ngục khác, những kẻ bị giam ở đây đều là hạng người tàn ác, gần như không có khả năng sống sót ra ngoài.

Hành lang dài hun hút tối tăm, xen lẫn mùi tanh hôi và tiếng khóc than, trên mặt đất và tường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vết m.á.u mới cũ chồng lên nhau.

Nghe nói Lục Huyền đến, mấy tên cai ngục đều nghênh đón.

Lục Huyền sải bước về phía trước, tiện tay cầm lấy một chiếc khóa nặng treo trên tường. Hắn dừng lại trước một phòng giam trống, tùy ý chỉ vào.

Hai tên tùy tùng áp giải Triệu Bảo Hà lập tức đẩy nàng ta vào trong. Triệu Bảo Hà ngã xuống đất, nàng ta còn chưa kịp bò dậy, vừa giơ tay lên đã thấy lòng bàn tay dính đầy m.á.u bẩn.

Nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng lớn, nàng ta không còn sức lực để đứng dậy, sợ hãi bò đến cửa sắt, run rẩy nói: "Lục Huyền, ngươi muốn làm gì? Ta sai rồi, ta sai rồi, đều là ta sai, ta quỳ xuống cho ngươi, ta đi quỳ xuống cho Kỷ Vân Chi, ngươi thả ta ra ngoài!"

Lục Huyền thậm chí không liếc nhìn Triệu Bảo Hà một cái.

Hắn chậm rãi dùng khóa nặng khóa cửa lại. Sau đó, hắn rút bốn chiếc chìa khóa treo trên ổ khóa, bàn tay mạnh mẽ dùng sức bẻ gãy, bốn chiếc chìa khóa bị bẻ gãy.

Lục Huyền nói với mấy tên cai ngục đang đứng hầu một bên: "Cửa này đã khóa, kẻ nào dám mở, sẽ giống như chiếc chìa khóa này."

Hắn mở lòng bàn tay, những chiếc chìa khóa gãy rơi xuống đất.