Cơn mưa bão bên ngoài hang động dần nhỏ lại.
Không còn tiếng mưa bão át đi, mơ hồ nghe thấy tiếng người, tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Lục Kha hỏi: "Ra ngoài không? Không biết là ai đến tìm."
Kỷ Vân Chi nghĩ một chút, nói: "Có thể là nhị ca của huynh."
Lục Kha có chút do dự, hỏi: "Ta đi trước? Giấu nhị ca là chưa từng gặp muội, hay là..."
"Huynh giấu được huynh ấy sao?" Kỷ Vân Chi hỏi.
Lục Kha lập tức ỉu xìu. Không nói đến việc có giấu được hay không, chỉ cần nghĩ đến việc phải nói dối Lục Huyền, Lục Kha đã bắt đầu sợ hãi rồi.
Kỷ Vân Chi đứng dậy, giậm chân.
Ở đây thật lạnh, nàng muốn về nhà.
Lục Kha và Kỷ Vân Chi một trước một sau bước ra khỏi hang. Cơn mưa bão dữ dội lúc nãy giờ chỉ còn lất phất rơi trên đầu, trên vai hai người.
Khắp nơi đều là vũng nước, hai người đi trong đường núi, lúc nông lúc sâu.
Tiếng người nghe thấy lúc nãy lại biến mất.
Hai người lần mò đi một đoạn, lại mơ hồ nghe thấy tiếng người. Lục Kha lập tức gào to: "Ở đây——Chúng ta ở đây——"
Kỷ Vân Chi xách váy cúi đầu đi, dù cẩn thận đến đâu, giày vẫn ướt sũng, vạt váy hơi nhấc lên cũng dính đầy bùn đất.
Kỷ Vân Chi ngẩng đầu nhìn về phía đám người đang tìm kiếm bên này, nàng vừa ngẩng đầu lên, một chân dẫm hụt, ngã nhào vào vũng nước. Bùn nước b.ắ.n tung tóe, thân thể nàng cũng loạng choạng ngã về phía vũng nước.
"Cẩn thận!" Lục Kha nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đưa tay đỡ nàng.
Kỷ Vân Chi kinh hồn bạt vía rút chân ra khỏi vũng nước, nàng vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc của Lục Huyền
Mặc dù màn mưa vẫn đang xiên xẹo, nhưng những đám mây đen trên bầu trời đã tản ra, để lộ ra ánh trăng. Ánh trăng bỗng chốc chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của Lục Huyền.
"Nhị ca!" Lục Kha buông Kỷ Vân Chi ra, chạy nhanh đến trước mặt Lục Huyền, vội vàng giải thích: "Có người hãm hại chúng ta!"
Lục Huyền liếc nhìn áo khoác ngoài của Lục Kha đang khoác trên người Kỷ Vân Chi, hắn không thèm nhìn Lục Kha một cái, sải bước đi về phía Kỷ Vân Chi.
Hắn lội qua vũng nước, bùn đất b.ắ.n tung tóe. Vũng bùn không thể cản bước chân hắn, hắn sải bước đến trước mặt Kỷ Vân Chi, hỏi: "Nàng có bị thương không?"
Kỷ Vân Chi theo bản năng lắc đầu. Vừa lắc đầu, sau gáy lại đau nhói. Nàng không sửa lời, chỉ đưa tay sờ lên đầu, đầu ngón tay ướŧ áŧ. Nàng còn tưởng là bị mưa làm ướt, đưa tay lên nhìn mới thấy là máu.
Nàng ngước mắt, đáng thương nhìn Lục Huyền.
Lục Huyền nhíu mày, lại bước thêm một bước về phía Kỷ Vân Chi, nhịn xuống cơn giận muốn xé bỏ ngoại y của Lục Kha trên người nàng, chỉ cởi ngoại bào của mình ra, bọc lên người Kỷ Vân Chi, rồi bế ngang nàng lên, ôm nàng về nhà.
Kỷ Vân Chi được Lục Huyền ôm vào lòng, nhìn gần mặt Lục Huyền, mới thấy sắc mặt hắn rất kém.
Nàng mím môi, cụp mắt, tựa đầu vào hắn.
"Tìm được Nguyệt Nha rồi sao?" Kỷ Vân Chi hỏi.
"Ừ."
Mưa rơi trên mặt, Kỷ Vân Chi không mở mắt ra được, nàng nghiêng mặt, vùi khuôn mặt lạnh lẽo vào cổ Lục Huyền.
Một đường im lặng.
Trở về Thừa Phong viện, hạ nhân trong viện lập tức vây quanh, người nọ chen tiếng người kia hỏi han ân cần về tình hình của Kỷ Vân Chi, Nguyệt Nha cũng ở trong đó.
Lục Huyền đặt Kỷ Vân Chi xuống, lạnh lùng phân phó mời thái y, nấu canh gừng, đun nước nóng, chuẩn bị y phục sạch sẽ.
Sau khi dặn dò xong xuôi mọi việc, Lục Huyền lập tức xoay người muốn đi ra ngoài.
Kỷ Vân Chi vội vàng nắm lấy tay Lục Huyền. Nàng vốn muốn nắm lấy vạt áo hắn, nhưng động tác xoay người của hắn quá nhanh, Kỷ Vân Chi chỉ kịp nắm lấy tay hắn.
Kỷ Vân Chi giật mình nhận ra tay Lục Huyền lạnh như băng. Nàng vốn đã lạnh đến mức tê cóng, vậy mà tay Lục Huyền còn lạnh hơn nàng.
Lục Huyền quay đầu lại, cúi xuống nhìn Kỷ Vân Chi, nàng vốn đã nhỏ nhắn yếu đuối, giờ lại ướt sũng, co ro đáng thương.
Lục Huyền hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Ta đi Triệu phủ một chuyến."
Mưa phùn vẫn lất phất rơi.
Lục Huyền sải bước nhanh chóng ra khỏi Thừa Phong viện, Trường Hà theo sau giơ cao chiếc ô, miễn cưỡng che cho hắn.
Triệu phủ.
Quản gia Triệu phủ mở cửa, nhìn thấy bóng người đen kịt bên ngoài, giật mình! Kẻ nào dám đến Triệu phủ gây chuyện? Lão gia nhà bọn họ là Đại tướng quân! Phu nhân là Minh Lệ Trường công chúa! Kẻ nào to gan ăn gan hùm mật gấu...