Chương 51: Ám chiến

"Xin lỗi, làm ngươi nhớ tới chuyện thương tâm." Mạc Thiếu Đình nhìn đến biểu lộ ưu thương của hắn, thực xin lỗi nói.

Âu Dương Kiện Vũ ra vẻ không sao, "Không có việc gì."

Trầm mặc vài giây, Mạc Thiếu Đình lại không nhịn được, hỏi: "Cô ấy qua đời đã bao lâu?"

"Hai năm hai tháng." Âu Dương Kiện Vũ không chút suy nghĩ nói ngay thời gian chính xác, nhớ tới thời gian qua đời của Thu Tiểu Quân rõ như vậy, chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Kiện Vũ, là ngươi yêu cô ấy." Mạc Thiếu Đình cười một cái, nhìn mặt hắn khẳng định.

"Vì cái gì mà ngươi khẳng định vậy?" Âu Dương Kiện Vũ có chút tò mò.

"Nếu ngươi không yêu cô ấy, sẽ không nhớ rõ ràng thời gian cô ấy qua đời đến như vậy."

"......"

Lời này có lý, Âu Dương Kiện Vũ không nói gì lại nghĩ nghĩ, nhớ tới sự việc hai năm trước, trong ánh mắt lại ẩn ẩn chút nước mắt, "Mấy năm nay, ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu ngày hôm đó ta không cự tuyệt cô ấy thì hiện tại cô ấy khẳng định đang sống thật tốt."

Nói đến đây, sắc mặt hắn tràn ngập sự tự trách.

Mạc Thiếu Đình nhìn tới sắc mặt hắn thì cảm thấy cũng hơi khổ sở vì hắn, chân thành an ủi, nói: "Kiện Vũ, có một số việc là trời đã định, ngươi không cần tự trách."

Liền lúc này, Mạc Hoa Khôi đi đến, "Các ngươi đang nói chuyện gì?" Hắn vừa cười hỏi vừa đi về phía bọn họ, tới bàn ăn thì kéo ghế ra, ưu nhã ngồi vào ghế chủ nhân.

Mạc Thiếu Đình nhìn về phí hắn, có điểm khinh thường nói: "Chúng ta đang nói chuyện ngươi không lương tâm, trọng sắc khinh bạn, có bạn gái liền đã quên ngay huynh đệ."

"Ha hả ~" Mạc Hoa Khôi cũng không phủ nhận mà dường như sung sướиɠ cười, nhìn hai người bọn họ không cho là đúng, "Biết làm sao, cô gái này rất đúng khẩu vị của ta, các ngươi nếu gặp đúng người như vậy khẳng định cũng sẽ giống ta, nói không chừng, còn trọng sắc khinh bạn hơn ta nữa!"

Sẽ như vậy sao?

Mạc Thiếu Đình chỉ cười không nói, Âu Dương Kiện Vũ không phủ nhận cũng không thừa nhận, hai người phong cách khác biệt, khuôn mặt đều như có điểm gì suy tư.

Ba người đàn ông khó được tụ họp bên nhau, ăn cơm trưa xong thì đi tới một phòng giải trí cực kỳ xa hoa để chơi bida.

"Mạc Thiếu Đình, ta rất vừa ý chiếc Lincoln phiên bản giới hạn của ngươi, hôm nào đó có thể cho ta mượn chút được không?" Mạc Hoa Khôi nhìn Thiếu Đình, một bên đẩy côn một bên cười nói.

Mạc Thiếu Đình lấy phấn sáp vào đầu côn, suy nghĩ, nhíu mày nói: "Thật không may, chiếc xe kia bị người ta trộm, đến nay vẫn chưa tìm được." Nói xong cúi người xuống xem xét kỹ rồi đánh banh vào lỗ.

Mạc Hoa Khôi lộ vẻ kinh ngạc, "Không thể nào? Trên thế giới này có người dám trộm xe của ngươi, hắn không còn muốn sống nữa sao?"

Hắn nhún vai, "Ta cũng nghĩ như vậy, tìm được người trộm xe, ta sẽ làm cho người ấy "chết" thực sự khó coi." Không biết nghĩ tới cái gì, nói những lời sau cùng, khóe miệng hắn thế nhưng lại ẩn lộ một nụ cười quỷ dị.

Hai người đều là cao thủ, ván này Mạc Thiếu Đình thắng, ván tiếp theo lại chính là Mạc Hoa Khôi thắng.

Âu Dương Kiện Vũ không có tâm tình gì chơi mà ngồi an vị trên sô pha xem tạp chí kinh tế thương mại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hai người kia chơi.

Sau sáu ván thì Mạc Thiếu Đình thua, không biết là cố ý hay sao.

"Ta thua rồi." Hắn nhíu mày lộ vẻ buồn bực cười nói, xoay người về phía Âu Dương Kiện Vũ đưa hắn cây côn, "Kiện Vũ, ngươi tới bồi tiếp với hắn đi, ta có chút việc phải về hoàng cung."

Âu Dương Kiện Vũ cười cười, "Được." Buông tạp chí xuống, hắn nhận cây côn rồi đứng dậy đi về phía bàn bida.

"Mạc Thiếu Đình, ngươi đi thong thả, ta không tiễn." Mạc Hoa Khôi nhìn hắn đi ra cửa trước, cười nói.

Mạc Thiếu Đình tươi cười quay đầu lại nhìn, hướng hắn và Âu Dương Kiện Vũ lắc lắc tay tạm biệt, tâm tình thật tốt đi ra khỏi phòng.

"Đến đây đi, ta chơi với ngươi." Mạc Thiếu Đình vừa đi ra khỏi cửa, Âu Dương Kiện Vũ nhìn Mạc Hoa Khôi hơi hơi mỉm cười nói.

Mạc Hoa Khôi nhìn nhìn phía cửa rồi cười, "Được, ta đi nhà vệ sinh một lát rồi ra chơi tiếp với ngươi." Nói xong buông cây bida xuống mà đi về hướng toilet.

Hắn nói dối Kiện Vũ, vừa tới toilet hắn không đi vào mà rút di động ra, nghiêm túc phân phó cho đầu dây bên kia: "Theo dõi Mạc Thiếu Đình, xem hắn muốn đi đâu. Nhất định phải cẩn thận, không được cho hắn phát hiện."

"Mạc tổng, người yên tâm ta sẽ cẩn thận." A Báo đầu bên kia kính cẩn nói.

Tắt điện thoại, hắn giơ tay nhìn thời gian, vì không muốn để Âu Dương Kiện Vũ khả nghi, hắn ở trong toilet ngây người vài phút rồi mới đi ra ngoài, tới bàn bi da trên mặt tươi cười tự tin cầm lấy côn bida.

Âu Dương Kiện Vũ rất ít khi đánh bida, nhưng khi chơi thì mỗi động tác đều thu phóng tự nhiên, kỹ thuật không thua kém Mạc Hoa Khôi cùng Mạc Thiếu Đình chút nào.

Ván đầu tiên Mạc Hoa Khôi thua, thua có điểm không phục, nhướng mày nghiêng mắt nhìn hắn, "Ách, Kiện Vũ ngươi thật đúng là chân nhân bất lộ tướng."

Âu Dương Kiện Vũ khiêm tốn cười cười, nói: "Quá khen, lần này ta thắng, là bởi vì ngươi quá khinh địch."

"Phải không?" Mạc Hoa Khôi nửa tin nửa ngờ, cẩn thận suy nghĩ mới cảm thấy chính mình xác thật có điểm khinh địch, gật gật đầu cười rộ lên, "Ha ha, ngươi cùng Mạc Thiếu Đình khẳng định đời này nhất định ta không thể coi khinh hai người."

Âu Dương Kiện Vũ chỉ cười không nói, trong lòng yên lặng tưởng tượng, có lẽ hắn cùng Mạc Thiếu Đình, cũng như hắn và Âu Dương Kiện Vũ nhất định không thể coi thường nhau.

...

Hôm nay Mạc Thiếu Đình không cùng đi với a K và Tiểu Ngô, hắn đi ra ngoài biệt thự xa hoa của Mạc Hoa Khôi ngồi lên một chiếc xe màu đen nhanh chóng khởi động rồi phóng đi.

Xe vừa chạy tới cầu vượt, hắn phát hiện có một chiếc xe vẫn luôn theo đuôi, mày nhíu nhíu nghi hoặc rồi tăng tốc độ, chạy mấy vòng lớn, xác định cắt được cái đuôi theo dõi mới chậm tốc độ, hướng tới nơi mình muốn.

Nửa giờ sau, chiếc xe thể thao đen trị giá mấy trăm vạn ngừng ở dưới chung cư XX đường 88. Hắn ấn cửa sổ xe xuống, suy tư một hồi nhìn chung cư, rút ra một điếu thuốc, ngồi trong xe hút hết điếu này rồi mới xuống xe, tiêu sái bước không nhanh không chậm đi vào chung cư...

...

Thu Tiểu Quân mấy giờ trước về tới nhà thì không đi tới công ty nữa, một người ngây ngốc trong nhà cảm thấy rất nhàm chán, cởϊ qυầи áo ra nằm trên giường, mở laptop ra xem quỷ phiến, hy vọng trong đó tìm được phương pháp gì làm cho mình thành công thuật ẩn thân.

"Leng keng ~ leng keng ~"

Trong phim đang chiếu tới chỗ khủng bố nhất thì chuông cửa đột nhiên vang lên làm cô thật khϊếp sợ.

"Ách a ~ ai, ai vậy?"

Cô bị dọa đến toát mồ hôi, xoay người đi xuống giường, nhanh chóng mặc vào cái váy ngủ rồi đi ra mở cửa, trong lòng hơi bực bội tưởng chừng nhất định là anh chàng Jack hàng xóm.

"Học trưởng?" Vừa mở cửa thấy khuôn mặt ba phần tà mị của Mạc Thiếu Đình, mặt cô đầy kinh ngạc, "Học trưởng, làm sao anh biết em ở đây?"

Ánh mắt Mạc Thiếu Đình khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thâm ý tà mị cười, "Học muội thân ái của ta, trên thế giới này có rất ít việc mà ta không biết."

Đôi mắt hơi hạ xuống nhìn thấy váy ngủ trên người cô, ánh mắt hắn chợt trở nên nghi hoặc, "Em đang ngủ?"