Chương 4: Vưu vật gợi cảm

Ah, vưu vật nha!

Mạc Hoa Khôi nhìn cô, trong lòng âm thầm đánh giá, bỗng nhiên nhớ đến bảo vệ đã nói có một mỹ nữ mặc váy đỏ gợi cảm sử dụng thang máy chuyên dụng của mình, còn có hình vẽ cục phân bốc mùi kia, nhất định là cô ta vẽ, ấn tượng trong lòng thoáng chốc trầm xuống...

Hừ, cái gì mà vưu vật, quả thật là đồ đáng chết mà!

Dù khuôn mặt đang tươi cười nhưng trong lòng hắn lại đang thầm mắng cô vạn lần, một tay đút túi quần, bước đến trước mặt cô, nhìn đến màu son môi đỏ tươi, sau đó nhìn xuống khăn tay đang cầm, đôi mắt phượng hẹp dài dần dần nổi lên từng trận lửa giận, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Vừa rồi, là cô đã sử dụng thang máy của tôi? Đúng không?"

Thanh âm của hắn nghe rất êm tai, nhưng lại lạnh lùng đến cực điểm.

Thu Tiểu Quân nở nụ cười mê hồn, "Đúng vậy." Nhìn khuôn mặt trước mặt so với nữ nhân còn yêu mị hơn, cô sảng khoái thừa nhận.

Sắc mặt Mạc Hoa Khôi càng thêm khó coi, "Những hình vẽ trong thang máy, cũng là cô vẽ?" Vừa hỏi, hắn vừa đưa chiếc khăn tay ra, cho cô thấy rõ chiếc khăn trắng tinh giờ dính đầy vết son môi lem luốc.

"Đúng vậy." Cô, không phủ nhận, khuôn mặt gợi cảm mỹ miều vẫn mê người như cũ.

Mạc Hoa Khôi dám khẳng định, nữ nhân trước mặt này, tuyệt đối không biết tự lượng sức, càng không biết trời cao đất dày là gì.

Nữ nhân như vậy, là loại hắn ghét nhất, nghĩ đến bản thân uy vũ như vậy thế mà bị cô ta vẽ thành một đống phân lớn, hắn hận không thể lập tức đánh bay cô ta.

"Hừ!" Hắn lạnh mặt hừ một tiếng, dùng sức ném khăn tay tới trên mặt cô.

Hắn ném thật sự là điêu luyện, khăn tay bị bẩn kia thoáng chốc đã bay đến che hết khuôn mặt xinh đẹp của Thu Tiểu Quân.

Thu Tiểu Quân cũng không lập tức lấy xuống, sau cái khăn tay, hơi mắt nhắm lại, khẽ kiềm chế cảm xúc trong lòng, sau đó mới lấy xuống, mỉm cười với hắn, "Mạc tổng, vừa rồi tôi chỉ là cùng ngài vui đùa một chút, cớ gì phải tức giận như thế."

"Cô đem tôi vẽ thành như thế, cô cảm thấy tôi có thể bình tĩnh sao?" Sắc mặt hắn vẫn không khá hơn, "Tôi nói cho cô biết, hiện tại tôi đang rất tức giận, hậu quả của việc này sẽ không nhỏ đâu."

"Vậy sao?" Cô cười cười, một bộ dáng chờ mong, "Ngài nói xem, hậu quả của tôi sẽ nghiêm trọng như thế nào đây?"

"Tôi sẽ cho người tạt axit, hủy dung cô, hoặc an bài một trăm nam nhân thay phiên cưỡиɠ ɧϊếp cô, sau đó đem cô bán vào động mại da^ʍ." Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, ngoan độc nói, thành âm đó, sắc mặt đó, quả thật là dọa người đến cực điểm, tuyệt đối không có nửa điểm nói đùa.

"Ôi, tôi sợ quá." Nghe hắn nói, hai tay Thu Tiểu Quân ôm ngực, làm ra bộ dáng vô cùng sợ hãi, chỉ là, rất nhanh cô liền bật cười, không chỉ cười đến gập cả người, mà khóe mắt còn ươn ướt, "Ha ha..."

"Cô cười cái gì?" Tiếng cười của cô, Mạc Hoa Khôi cảm thấy thật chói tai.

"Aha ha ha..." Một hồi lâu, Thu Tiểu Quân mới ngừng cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: "Mạc tổng, tôi chợt nhận ra rằng, ngài tức giận thật sự rất đáng yêu."

"Cái gì?" Hắn nhíu mày, lộ ra vẻ mặt có phải thật là đáng yêu hay không.

"Những lời ban nãy, tôi hy vọng anh nói vậy chỉ là để dọa sợ tôi mà thôi." Thu Tiểu Quân cười nói, sau đó nhẹ xoay người, phong tình vạn chủng mà bước đi về phía thang máy chuyên dụng cho tổng tài.

Mạc Hoa Khôi làm sao có thể để cho cô dễ dàng rời đi như thế, hắn quay đầu lại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng lưng gợi cảm của cô, "Cô đứng lại đó cho tôi."

Thu Tiểu Quân không đứng lại, cũng chẳng xoay đầu nhìn hắn, đi tới cửa thang máy mới quay đầu chớp chớp mắt với hắn, đùa giỡn, "Mạc Hoa Khôi, chúng ta sẽ còn gặp lại, không cần quá nhớ tôi đâu nha." Nói xong, cô liền bước vào thang máy.

Bộ dạng chớp mắt, đùa giỡn vừa rồi của cô làm cả người hắn không được tự nhiên, thấy cô nghênh ngang đi vào thang máy của mình, khuôn mặt tuấn mỹ tức giận đến vặn vẹo cả lên, "Cô, nữ nhân chết tiệt này, còn dám sử dụng thang máy của tôi? Cô không biết chữ "chết" viết như thế nào phải không?" Tức giận nói xong, hắn vội vàng cầm di động lên, "A Hổ, A Báo, lập tức bắt nữ nhân đang sử dụng thang máy của tôi lại, sau đó, đem quần áo cô ta lột sạch đưa tới văn phòng tôi ngay..."