Chương 39: Học trưởng, ngươi hảo mãnh!

Chủ nhân Jack ngày thường đều sẽ không tới quán, nhưng đúng tối hôm nay hắn vừa vặn liền ở quán bar, hình như tính đến Thu Tiểu Quân buổi tối sẽ đến làm việc nên hắn mới đến.

Đi đến văn phòng, hắn đứng ở một góc nhìn Thu Tiểu Quân cùng Mạc Thiếu Đình ở sàn nhảy nồng nhiệt nóng bỏng hôn nhau, lại thấy bọn họ đi ra khỏi quán bar, tâm tình thật tệ, khuôn mặt xinh đẹp không che dấu được vẻ ảm đạm, trong nháy mắt đôi mắt hắn hơi nhíu lại, rồi cúi đầu, sau đó cũng đi theo ra ngoài quán bar.

...

Đi ra khỏi quán, Thu Tiểu Quân lập tức buông tay Mạc Thiếu Đình ra.

Chuyện vừa rồi đều là vì Mạc Thanh Nhã cho nên cô mới dám làm vậy, hiện giờ Mạc Thanh Nhã không đuổi theo ra, cô cảm thấy không cần phải diễn tiếp nên giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhàn nhạt cười, nói: "Học trưởng, vừa rồi cảm ơn anh đã phối hợp."

Mạc Thiếu Đình khóe miệng khẽ nhếch lên, "Không cần cảm tạ, sự việc kiểu này anh rất vui lòng phối hợp."

Thanh âm hắn có chút khàn khàn, ở ngoài trời ban đêm thật im ắng nên nghe ra thật gợi cảm.

Đôi mắt tuấn nhã mê ly của hắn lúc này nhìn mặt cô không hề chớp mắt.

Thu Tiểu Quân bị ánh mắt hắn nhìn chăm chú như vậy thì cảm thấy không được tự nhiên, đầu cúi thấp xuống, không ngờ vừa cúi đầu xuống thì thấy phần thân dưới của hắn. Khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên.

Ách, nơi đó chẳng phải hơi "sưng" lên hay sao?

Phát hiện ra điều này, cô khẩn trương di dời đi tầm mắt, gượng cười nói: "Ha hả, học trưởng, thời gian không còn sớm, em về nhà trước." Nói xong thì lập tức xoay người đi.

Mạc Thiếu Đình làm sao dễ dàng cho cô đi, khóe miệng quỷ mị giương lên, tay lanh lẹ giữ chặt cánh tay của cô, ngay sau đó lại dùng sức ôm vòng eo nho nhỏ của cô vào lòng, thần sắc mê ly nhìn khuôn mặt vũ mị của cô, "Đem anh lợi dụng xong rồi, liền bỏ rơi anh sao?"

"..."

Cô có chút khẩn trương, chớp chớp mắt, thật ngượng ngùng im lặng cam chịu.

Mạc Thiếu Đình khóe miệng giương cao thêm một chút, càng thêm mị hoặc mê người, "Tiểu yêu tinh, tưởng bỏ rơi anh sao, không dễ dàng như vậy đâu." Nói xong, hắn bế ngay cô lên, đi nhanh về hướng bãi đỗ xe.

"Học, học trưởng, anh muốn làm gì". Cô có chút sợ, nhìn chằm chằm mặt hắn, lắp bắp hỏi.

"Đừng nóng vội, em thực sự sẽ biết ngay mà." Mạc Thiếu Đình bước chân càng thêm mau, tựa hồ hắn thập phần gấp không chờ nổi. Vào bãi đậu xe, thấy chung quanh không một bóng người, hắn đi tới chiếc Lincoln đậu phía xa, không chờ tới mở cửa xe mà ép cô lên hôn cuồng bạo, y như một con mãnh thú bị khát đã lâu.

"Ngô ~ học, học trưởng...... Ách ngô ~ không cần......" Động tác của hắn quá mãnh lực và bá đạo, Thu Tiểu Quân biết nếu chính mình không phản kháng, nhất định sẽ bị hắn ấn lên nắp động cơ mà ăn sạch sẽ, "Học trưởng...... Ngô ~ đừng......"

Hôn cô một hồi thật lâu, Mạc Thiếu Đình mới dừng lại, hai mắt tràn ngập si mê nhìn cô, hô hấp dồn dập nói: "Học muội, vừa rồi anh phối hợp với em, hiện tại em cũng nên phối hợp một chút với anh."

Vừa nói xong, hắn lại một lần nữa hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, cuồng dã hấp thu cả khuôn miệng. Cùng lúc đó, hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, một tay tiến vào váy cô, một tay lần vào nội y, khi nhẹ khi mạnh, mãnh liệt vuốt ve...

Ách, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Thu Tiểu Quân thật hoảng loạn, cuồng nhiệt hôn môi với hắn, lại thêm sự vuốt ve mãnh liệt làm cô kinh ngạc phát hiện, thân thể mình thế mà bị hắn khơi mào, tim đập nhanh kịch liệt, có một chút sợ hãi mà không thể không thừa nhận là cô cũng có một chút chờ mong.

Dần dần cô lâm vào mâu thuẫn, đầu óc như hôn mê, thân thể không nghe lời cứ trầm mê theo bàn tay vỗ về của hắn, trong lúc nhất thời, căn bản cô không biết có nên đẩy hắn ra hay không.

Cô là quỷ, sức lực khẳng định mạnh hơn hắn, muốn đẩy hắn ra bỏ chạy thì dễ như trở bàn tay. Vấn đề là chính cô chần chờ, có muốn làm vậy hay không.

"Ách a ~"

Liền trong lúc cô còn đang chần chờ thì có việc không ngờ xảy ra, không biết ai ở phía sau Mạc Thiếu Đình đánh một cái vào cổ hắn làm Mạc Thiếu Đình ngất đi.

"Ai?" Cô lập tức cảnh giác, đỡ thân thể Mạc Thiếu Đình lên, đứng thẳng đề phòng nhìn chung quanh, nhưng bốn phía không thấy một người nào, chỉ nhìn thấy một bóng đen thoắt biến thật nhanh ra phía cổng.

Nếu là người, sẽ không lóe nhanh đến như vậy, cô dám khẳng định. Đánh bất tỉnh Mạc Thiếu Đình, chắc chắn không phải là người.

Bóng đen kia là ai? Là nam quỷ thần bí lần đó cứu cô có phải không?

Cô nhíu mày suy đoán, rất muốn đuổi theo tìm kiếm, nhưng nghĩ đến Mạc Thiếu Đình bị hôn mê thì lại đánh mất chủ ý, khẩn trương vỗ vỗ vào mặt Mạc Thiếu Đình, "Mạc Thiếu Đình, anh không sao chứ? Mạc Thiếu Đình, anh tỉnh chưa?"

Cô kêu vài tiếng mà Mạc Thiếu Đình đều không tỉnh lại nên hoảng sợ, bèn duỗi tay xem thử hơi thở của hắn, phát hiện hắn vẫn thở bình thường thì mới yên tâm. Lục trong túi hắn ra chìa khóa xe, mở cửa đem hắn nhét vào băng sau, sau đó cô dựa vào ký ức mà lái xe đưa hắn về căn biệt thự xa hoa bên sườn núi.

A K cùng Tiểu Ngô đang chờ ở cổng lớn biệt thự, nhìn thấy chiếc Lincoln, hai người lập tức sóng vai bước nhanh tới nghênh đón, không ngờ chưa đến gần đã thấy Thu Tiểu Quân đỡ Mạc Thiếu Đình đang hôn mê xuống xe.

"Điện hạ......"

Thấy thế, hai người bước chân càng thêm nhanh, sắc mặt cực kỳ lo lắng, một tả một hữu đỡ lấy Mạc Thiếu Đình.

"Điện hạ làm sao vậy?" Tiểu Ngô một bên đỡ Mạc Thiếu Đình vai trái, một bên nhìn về phía Thu Tiểu Quân, giọng tràn ngập lo lắng hỏi.

"Anh ấy bị người xấu tập kích, các ngươi mau kêu bác sĩ tới xem anh ấy ra sao." Thu Tiểu Quân cũng lo lắng cho Mạc Thiếu Đình, vẻ mặt khổ sở nói. Nhưng bỗng nhiên cô nhíu mày, nhìn lại hai người bọn hắn, rồi lại chằm chằm nhìn Mạc Thiếu Đình, cảm thấy mặt hắn có chút giống với quốc vương Vụ quốc, cô nghi hoặc hỏi: "Tại sao các ngươi kêu anh ấy là điện hạ?"

"......"

"......"

Cô hỏi như vậy, a K cùng Tiểu Ngô mới biết bọn họ vừa rồi đã lộ ra tin tức không nên tiết lộ, cùng ăn ý liếc nhau một cái, rồi không ai trả lời cô mà đỡ Mạc Thiếu Đình đi cực nhanh vào biệt thự.

Thu Tiểu Quân không đi theo, cô có chút sợ hãi Mạc Thiếu Đình tỉnh lại sẽ cuốn lấy không cho mình đi. Nhìn theo hắn được aK cùng Tiểu Ngô một tả một hữu đỡ vào trong biệt thự, rồi cô nhìn lại căn biệt thự xa hoa không chắc bao nhiêu người có thể mua nổi. Sau đó cô ngồi vào chiếc Lincoln của hắn, mang theo nghi hoặc, thành thạo mở máy xe.

Mạc Thiếu Đình, bọn họ kêu ngươi điện hạ, mặt ngươi lại có chút giống đương kim quốc vương, chẳng lẽ ngươi chính là đương kim Hoàng thái tử điện hạ?

Càng nghĩ, cô càng khẳng định Mạc Thiếu Đình là Hoàng thái tử, trong lòng không kềm chế được hưng phấn... Ha hả, thật không nghĩ tới ta sẽ được quen biết Hoàng thái tử điện hạ. Mạc Thiếu Đình, ta từ nhỏ đã mơ ước có thể đi xem hoàng cung một chút, ngày nào đó ngươi dẫn ta đi coi, thực hiện ước mộng thuở bé của ta đi!