Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Thời Thương Nhớ

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày kỷ niệm thành lập trường..

- Nhiên ơi, ở đây nè!

Hà Minh đứng từ phía trước hội trường đưa tay vẫy vẫy, An Nhiên mỉm cười bước nhanh về hướng cô bạn thân.

- Sao mà trễ vậy cô nương.

- Ờ thì phải trao đổi một chút với chị hướng dẫn viên bản địa, dù sao thì cũng phải nhờ họ chăm sóc cho đoàn của mình cẩn thận chứ.

- Bà cũng thông minh quá héng, nghĩ ra cách này để trốn đi chơi luôn

Hà Minh hất hất khuỷu tay cười lém lỉnh, An Nhiên nghênh mặt liếc xéo Hà Minh:

- Tui đi đường đường chính chính nha, ai nói trốn hồi nào? Mà chưa bắt đầu hay sao mà bà còn đứng đây?

Như sực nhớ, Hà Minh kéo tay An Nhiên:

- Quên mất, vào trong nhanh lên, buổi lễ sắp bắt đầu rồi đó.

Cả hai vừa bước vội vào bên trong, Hà Minh vẫn không ngừng huyên thuyên:

- Nghe nói sẽ có bài phát biểu của nhân vật "quan trọng", cùng khóa với tụi mình luôn, mà tui hỏi hoài mà thầy cô hông ai thèm bật mí với tui hết trơn.

Phì cười trước cái bản tính hiếu kỳ tò mò của Hà Minh bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, An Nhiên che miệng:

- Nói với bà chẳng khác gì nói với cả thế giới.

Quay qua nguýt An Nhiên một cái, Hà Minh cũng không buồn nói thêm mà chăm chú tìm chỗ ngồi cho cả hai. Khi cả hai đã yên vị trên hàng ghế khách mời dành cho những cựu học sinh, An Nhiên nhìn xung quanh, đều là những gương mặt quen thuộc, nhưng cô lại không nhớ nổi tên của từng người, có lẽ là vì chỉ cũng khối năm xưa chứ không cùng lớp. Ai cũng gật đầu chào cô, cô đáp lại bằng nụ cười thân thiện. Lúc này, từ trên khán đài truyền đến một giọng nói quen thuộc, giọng nói mà dù trong giấc mơ, cô cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Ánh mắt cô mở lớn đăm đăm nhìn người đang đứng trên khán đài phát biểu. Mười năm rồi, người ấy đã trở thành người đàn ông cao lớn, rắn rỏi không còn vẻ ngoài thư sinh như xưa, làn da trắng cũng thay bằng màu nâu rám nắng nhưng càng tô thêm nét quyến rũ nam tính. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm ấy vẫn khiến người đối diện một khi nhìn vào thì chẳng thể nào thoát ra, ánh mắt đã từng vô vọng nhìn cô quay lưng đi sau khi nói lời chia tay, ánh mắt khiến cô mỗi lần nhớ đến lại thấy tim mình quặn thắt.

- Sếp Khó kìa Nhiên!

Hà Minh cũng không khỏi ngạc nhiên khẽ khều tay An Nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô quay qua gật đầu nhẹ:

- Ừm..

- Không phải là vẫn còn đang ở bên Úc sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

- Không phải bà nói là... về lấy vợ sao?

An Nhiên cố lấy giọng thản nhiên.

- Nhưng ông Tuấn nói là phải tháng sau mới về lận, hai ông đó chơi thân với nhau chẳng lẽ lại cho thông tin sai.

Hà Minh chợt quay đầu ra phía sau mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, một hồi sau nói khẽ vào tai An Nhiên:

- Không biết Sếp Khó có dẫn theo "người ấy" không ta.

Trong lòng An Nhiên khẽ nhói lên nhưng có một vật nhọn vô hình đâm phải, cảm giác bất an ùa về, cô hy vọng không phải là hôm nay vì cô vẫn chưa chuẩn bị làm thế nào để đối mặt. Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để.....quên mà.

Chưa kịp phản ứng với câu nói của Hà Minh, thì phía trên khán đài, Gia Hào đã đọc bài phát biểu xong. An Nhiên thấy đúng là "định mệnh", vì cho dù là trong quá khứ hay là hiện tại thì cô cũng chẳng bao giờ nghe hết được bài phát biểu của người đó. Gia Hào sải từng bước dài vững chãi xuống bên dưới, mắt tìm kiếm một chỗ ngồi dành cho cựu học sinh. Hà Minh hồn nhiên giơ tay vẫy vẫy:

- Sếp ơi! Qua đây, chỗ này nè.

An Nhiên giật mình không kịp ngăn cái sự "tài lanh" của Hà Minh, cô quay qua nhìn Gia Hào đang hướng về phía mình bước tới, tim cô bỗng nhiên đập mạnh, máu trong người như đang nóng lên, cô muốn đứng dậy... chạy trốn. Nhưng suy nghĩ và hành động là hai phạm trù luôn luôn tỷ lệ nghịch đối với An Nhiên, phút chốc Gia Hào đã đứng sừng sững trước mặt cô và Hà Minh khẽ cười gật đầu chào:

- Lâu rồi không gặp.

An Nhiên không biết câu nói đó là dành cho cô, hay là dành cho Hà Minh vì căn bản là cô chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn vào người trước mắt, cơ mà có lẽ là dành cho cả hai..

- Đúng rồi, Sếp ở tận đẩu tận đâu cả chục năm thì làm sao mà gặp được, ngồi đây nè.

Hà Minh xởi lởi ra vẻ "hiếu khách", cô chỉ qua vị trí bên trái của An Nhiên chưa có ai ngồi. An Nhiên trợn mắt nhìn Hà Minh, rồi cố lấy vẻ tự nhiên:

- Bà cần đổi chỗ với tui hông, chắc bà có nhiều chuyện để tám với Sếp lắm, tui qua chỗ bà ngồi.

Vừa nói cô vừa đứng dậy cố tình muốn đổi chỗ với Hà Minh, kết quả chỗ chưa kịp đổi thì Gia Hào đã yên vị trên chiếc ghế bên tay trái của cô:

- Nhiên đang cản tầm nhìn lên khán đài của mấy em học sinh đó.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng sao An Nhiên cảm thấy lạnh đến tận tim, Hà Minh kéo tay An Nhiên ngồi xuống, cười đầy ẩn ý, An Nhiên chỉ biết im lặng nhẹ nhàng ngồi xuống bất động.

Đã rất rất lâu rồi, hai người không ngồi cạnh nhau với khoảng cách gần như vậy. Ánh mắt An Nhiên cố gắng nhìn lên phía khán đài nhưng trong lòng như dậy từng cơn sóng. Cô đã từng tưởng tượng nếu gặp lại người ấy cô sẽ như thế nào, cô sẽ nói những gì, cô sẽ... vân vân và vân vân, cũng có lúc cô nghĩ mình sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng với tình hình như lúc này, cô như một con mèo con co mình lại, muốn trốn chạy, muốn né tránh, cô mong buổi lễ sẽ trôi qua thật nhanh. Hà Minh nghiêng người qua thì thầm vào tai cô:

- Có ổn không vậy?

- Sao lại cố tình như vậy.- Giọng An Nhiên giận dỗi.

- Biết đâu đây là cơ hội cuối cùng đó, muốn nói gì thì nói hết ra đi bà.

Quay sang nhìn Hà Minh muốn mắng một câu gì đó, nhưng vẻ mặt đầy nghiêm túc của Hà Minh khiến An Nhiên không thể mở miệng, cô buông xuôi:

- Tui không có gì cần nói hết, bà suy nghĩ nhiều quá rồi đó.

Nói xong, An Nhiên quay ánh mắt về hướng khán đài. Người bên cạnh vẫn im lặng ngồi đó, sau bao nhiêu năm gặp lại, chỉ mở miệng nói với cô hai câu: một câu chào hỏi xã giao và một câu "nhắc nhở" lãnh đạm. Mà cũng đúng, nếu đổi ngược là cô, có lẽ đến một câu chào hỏi cô cũng không buồn mở miệng, bởi lẽ, thời gian chẳng bao giờ là liều thuốc có thể chữa lành vết thương lòng do chính người mình từng yêu thương gây ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »