Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Thời Thương Nhớ

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Quà của bà nè.

Hà Minh hớn hở lôi những túi to túi nhỏ bên trong đủ các loại bánh kẹo- mà Hà Minh nói là đặc sản của Thái Lan bày lên trên bàn

- Mua gì mà nhiều quá vậy, tui ăn có hết đâu- An Nhiên nhăn mặt nhìn đống bánh kẹo trên bàn

- Ai nói tui mua cho bà không. Bà đem cái này lên công ty đưa cho Gia Hào giùm tui.

Nghe Hà Minh nhắc tới hai chữ “Gia Hào” làm An Nhiên giật thót tim, tình hình là mấy hôm nay từ cái ngày “mất mặt” thứ n trong đời cô thì Gia Hào cũng biến mất tăm. Vốn dĩ lên công ty cô đã dự định sẽ cố gắng tránh mặt Gia Hào, căn bản là vì cảm giác xấu hổ vẫn chưa “tan biến” hết, nhưng khi nghe các bạn đồng nghiệp nói lại là có việc đột xuất gì đó phải đi gấp sang Hà Lan, trong lòng An Nhiên cũng không khỏi tò mò và có chút lo lắng,Hà Lan thì có liên quan gì tới công việc đâu, công ty cô từ trước đến giờ chưa bao giờ mở rộng thị trường qua tới đó kia mà.

- Ê, làm gì mà thần người ra vậy?- Hà Minh hất nhẹ tay An Nhiên.

- À, không có gì. Mà... dạo này tui cũng không có gặp mặt Gia Hào nên bà tự đưa đi.

- Hả?- Hà Minh tròn mắt ngạc nhiên: Hai người làm cũng công ty mà không gặp nhau á?

- Thì.. người ta làm sếp, bận lắm chứ bộ, đi công tác rồi thì phải.

- Vậy sao?- Hà Minh gật gù-Vậy bà cứ giữ ở đây khi nào ổng về thì đem đi cho ổng.

An Nhiên nhìn Hà Minh nửa muốn kể cho cô bạn nghe “nỗi khổ” không muốn chạm mặt với Gia Hào lúc này của cô, nửa lại không muốn Hà Minh mới đi du lịch về lại vì chuyện của cô mà phiền lòng. Hít nhẹ một hơi sâu, cô trả lời nhẹ tênh.

- Ừ, cứ để đây đi.

Sau khi bày biện xong đống quà cho nhỏ bạn thân, Hà Minh loay hoay sắp xếp gọn gàng những túi to túi nhỏ bỏ vào trong giỏ xách, thở phào đến bên ngồi cạnh An Nhiên:

- Nhiên nè, tui với Hải Phong quyết định đầu năm sau cưới rồi.

- Vậy sao? Mắt An Nhiên sáng lấp lánh- Cuối cùng cũng chịu dừng bước giang hồ rồi héng? Chúc mừng nha.

Câu nói của An Nhiên khiến cả hai bật cười khúc khích, bỗng Hà Minh trầm giọng:

- Cưới xong rồi, chắc sẽ có nhiều thay đổi lắm, nhưng mà... tụi mình nhất định vẫn sẽ giống như trước đây nha.

- Tất nhiên rồi, cái này mà còn phải nói sao?

An Nhiên mìm cười nheo mắt nhìn Hà Minh khẳng định, thì ra cảm giác khi biết nhỏ bạn thân sắp yên bề gia thất lại hạnh phúc như vậy.

- Bà với Gia Hào sao rồi?

Hà Minh đột nhiên đổi giọng nghiêm túc khiến An Nhiên có chút chột dạ, sao lại lôi chuyện đó ra lúc này chứ.

- Sao là sao? Bình thường mà.

Cố giữ thái tự nhiên trả lời câu hỏi của Hà Minh, An Nhiên định đứng dậy giả vờ đi lấy nước uống để tránh vấn đề “nhạy cảm” muôn thuở này, nhưng bị cánh tay của Hà Minh kéo lại.

- Lại muốn chạy trốn nữa hả?

Thở dài nhìn ánh mắt như tránh né của An Nhiên, Hà Minh tiếp:

- Tui thấy bà nên thẳng thắn một lần với tình cảm của mình đi, cứ như vậy hoài không mệt mỏi lắm sao?

- Vậy bà muốn tui phải thẳng thắn thế nào? Người ta đã có vợ sắp cưới rồi, tui không muốn trở thành người thứ ba phá hoại đâu.

- Cái gì mà người thứ ba, bà là người đến trước mà.

- Nhưng bà quên tui là người từ bỏ trước sao?

Bầu không khí trở nên im lặng sau câu nói của An Nhiên, sự thật là như vậy mà. Cô là người từ bỏ trước, là người bỏ rơi tình cảm của Gia Hào trước, và thật nực cười nếu như bây giờ cô lại mặt dày đi cầu xin tình yêu của người đó. Trong mấy phim tình cảm, những người con gái như vậy thật đáng khinh bỉ, bản thân mình đã không biết trân trọng đến khi mất đi rồi lại muốn giành giật với người khác, có chết cô cũng không muốn vì tình yêu mà đánh mất lòng tự trọng như vậy.

- Bà có lý do mà. Hà Minh vẫn không muốn ngừng câu chuyện.

- Dù cho là lý do gì đi nữa, tình cảm một khi đã mất đi rồi thì không thể nào tìm lại được nữa, nếu tui là Gia Hào tui cũng sẽ không tha thứ cho người đã từng đem tình cảm của mình ra làm trò cười đâu, bà hiểu tính Gia Hào hơn tui mà, không phải sao? Bây giờ có thể dùng quan hệ đồng nghiệp để thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, là tui cảm thấy mình may mắn lắm rồi, tui không muốn mọi chuyện phức tạp hơn nữa đâu Hà Minh.

- Nhiên à, nhưng...

- Hà Minh, mình dừng chuyện này ở đây đi, đó đã thành quá khứ rồi, để cho nó qua đi.

Hà Minh bất lực nhìn thái độ dứt khoát của An Nhiên, cô dường như không biết phải dùng lời nào để giúp An Nhiên thoát khỏi sự day dứt bao lâu nay. Chuyện quá khứ, Hà Minh không quan tâm Gia Hào có tâm trạng như thế nào, nhưng cô là người chứng kiến bạn của mình đã phải đau đớn như thế nào để vượt qua nỗi đau chia tay với mối tình đầu ấy. Bề ngoài An Nhiên lúc nào cũng hay cười và vô tâm với mọi chuyện, nhưng sự lạnh lẽo trong trái tim của cô Hà Minh là người thấy rõ nhất. Trong chuyện tình cảm, Hà Minh tự cho mình là người có kinh nghiệm, cô từng nghĩ mối tình đầu là mối tình thoáng qua, chia tay một thời gian rồi ai cũng sẽ quên đi, nhưng An Nhiên như là sự ngoại lệ trong “một mớ kinh nghiệm” của cô. Cô chưa từng thấy ai ôm cảm xúc của mối tình đầu đến những mười năm dài đằng đẵng như An Nhiên, cánh cửa trái tim của An Nhiên như bị bùa chú, như có một bức tường vô hình bất khả xâm phạm, chẳng ai có thể đập vỡ để bước vào trong đó. Nhìn An Nhiên, Hà Minh khẽ thở dài.

- Hôm nay.. dừng ở đây vậy.

An Nhiên bất giác gật gật đầu, cô sơ ý không chú tâm tới sau câu nói của Hà Minh, “hôm nay” thôi, chứ sau này sẽ còn nhắc đến =.=”

****

An Nhiên nhẹ nhàng đặt hộp bánh kẹo- quà của Hà Minh lên bàn làm việc của Gia Hào, trên hộp không quên để lại một tờ giấy note ngắn gọn: “Hà Minh gửi”.

Tính đến hôm nay thì Gia Hào đã đi công tác hơn một tuần, An Nhiên không nhận được bất cứ thông tin nào về anh từ đồng nghiệp, kể cả “chị Tám” Hải Đăng. Nhiều lần muốn nhắn tin qua Line hỏi thăm nhưng An Nhiên đã dằn lòng lại để không làm cái việc ngu ngốc ấy. Lẽ ra cô đã quen với việc không nhìn thấy Gia Hào trong mười năm qua, nhưng anh lại xuất hiện, lại hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày của cô, rồi cho cô thói quen mỗi ngày được nhìn thấy anh và rồi lại đột nhiên biến mất khiến cô hụt hẫng như một đứa trẻ lạc mất người thân. Đã bao nhiêu lần An Nhiên muốn chấm dứt những cảm xúc vô hình từng ngày từng ngày một dày vò trái tim cô, muốn từ bỏ để đi một nơi khác, nhưng lại sợ hãi khi phải đối diện với việc mãi mãi không được nhìn thấy khuôn mặt thân quen đó nữa. Cô tự an ủi mình, đợi đến khi anh thật sự thuộc về người khác, lúc đó cô sẽ từ bỏ, nhất định là như thế.

- An Nhiên, chưa về nữa sao?

Đang thẫn thờ với những suy nghĩ mông lung, tiếng nói của Tuấn Dương khiến An Nhiên giật mình ngước lên, cô ấp úng:

- À.. Nhiên cũng chuẩn bị về rồi. Sao Dương còn ở đây?

- Gặp khách hàng xong Dương định về luôn nhưng sực nhớ quên chút đồ nên quay lại lấy.

- Vậy hả.

An Nhiên nói qua loa, cô cũng quay đầu lấy túi xách, bỏ mấy đồ dùng cá nhân vào chuẩn bị tan ca.

- Nếu Nhiên không bận, đi ăn tối với Dương nha.

Lời đề nghị của Tuấn Dương khiến cô thật sự bối rối, cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý để từ chối thì Tuấn Dương đã tiếp:

- Làm đồng nghiệp bao lâu mà mời Nhiên đi ăn một bữa cũng khó ghê.

Câu nói như trách móc như năn nỉ của anh làm cho lời từ chối chưa kịp thốt ra từ miệng cô đã bị nuốt cái “ực” xuống bụng. Cô cười giả lả:

- Sao nói quá vậy, tại toàn mấy lần không đúng lúc thôi mà.

- Vậy lần này thì sao?- Tuấn Dương nhìn An Nhiên dò xét.

An Nhiên biết không thể từ chối được nên gật nhẹ đầu:

- Thì đi ăn chung đi.

Chàng trai trước mặt không nén được sự vui mừng trước cái gật đầu của An Nhiên, nở nụ cười thật tươi để lộ chiếc răng khểnh rất duyên:

- Vậy đi nhanh lên, Dương đói bụng lắm rồi nè.

Cả hai nhanh chóng tắt điện, rời khỏi văn phòng và sánh bước đến bãi đỗ xe.

- Nhiên cứ để xe ở lại đây đi, Dương chở Nhiên được rồi.

- Không cần đâu, Nhiên tự chạy xe, ngày mai còn đi làm nữa.- An Nhiên khéo léo từ chối

- Ngày mai Dương tới đón Nhiên đi cũng được mà.- Tuấn Dương dứt khoát thuyết phục

- Nhưng... phiền...

An Nhiên chưa nói dứt câu thì bị Tuấn Dương chặn lại:

- Không phiền gì đâu, thỉnh thoảng có một lần mà, sao Nhiên hay khách sáo với Dương quá vậy.

Vì ngại phải cứ đôi co qua lại mất thời gian, An Nhiên gật nhẹ đầu và lên lên phía sau xe của Tuấn Dương.

Bữa tối cũng nhanh chóng qua đi, Tuấn Dương nổi tiếng là người hoạt ngôn, trong bữa ăn anh kể rất nhiều chuyện thú vị và chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm bổ ích cho An Nhiên. An Nhiên không khỏi suy nghĩ, nếu như là những cô gái khác chắc sẽ không qua được ải của anh chàng này đâu, chỉ tiếc là... Cô lắc nhẹ đầu vì những ý nghĩ vớ vẩn lại sắp xuất hiện trong đầu.

- Nhiên sao vậy? Không khoẻ hả?

Hành động nhỏ xíu đó của cô cũng không thoát khỏi ánh mắt của Tuấn Dương, cô vội cười khoả lấp:

- Không, chỉ là hơi... mỏi cổ, ha ha.

- Mỏi cổ? Có cần Dương maxa cho một chút không?-

Giọng nói và ánh mắt lo lắng của anh không có gì là đang nói giỡn, và hơn nữa là anh đang đứng dậy định bước qua phía cô ngồi, điều đó khiến An Nhiên càng lúng túng, cô vội vàng từ chối:

- Hả? Không, không cần, giờ.. hết mỏi rồi, hết mỏi rồi.

Ôi mẹ ơi, cô muốn về nhà, thêm một chút nữa chắc cô phải chạy trốn vì sự lo lắng thái quá của anh chàng đối diện này mất.

*****

An Nhiên bước xuống xe, tháo chiếc nón bảo hiểm giao cho Tuấn Dương:

- Cảm ơn Dương về bữa tối nha, còn đưa Nhiên về nữa. Hôm sau Nhiên sẽ mới lại nha.

- Nhiên có thể nào bớt khách sáo với Dương được không?

Tuấn Dương nhìn An Nhiên với ánh mắt buồn bã.

- À, khách sáo gì đâu, chuyện nên làm mà- An Nhiên thật sự thấy bối rối khi bị nhìn với ánh mắt như vậy

- Thôi, Nhiên vào nghỉ sớm đi.

- Ừm, Dương về cẩn thận nha, bye.

Dứt lời, An Nhiên vội vàng quay đi để tránh phải đối diện với chàng trai trước mặt. Thật sự là cô không giỏi xử lý mấy tình huống như vậy, trước đây nếu cô cố ý giữ khoảng cách thì đối phương sẽ tự động rút lui, nhưng với Tuấn Dương thì khác, anh dường như cố tình không nhận ra “tâm ý” của An Nhiên, cô càng tránh thì anh càng tiến đến gần cho bằng được, điều đó làm cô lo sợ, cô sợ mình sẽ làm tổn thương đến người đồng nghiệp thân thiết này.

Khi An Nhiên khoá cổng xong cũng là lúc tiếng xe của Tuấn Dương xa dần ở cuối con hẻm nhỏ. Cô thở phào lòng thầm nghĩ ”lần sau cố gắng đừng ở một mình với anh ta”.

- Hôm nay nhiều việc lắm sao?

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau khiến An Nhiên giật thót người quay ngoắt đầu lại. Cô tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn của người đàn ông trước mặt đang khoanh tay đứng trước mặt cô, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt anh và cô không khó khăn nhận ra ánh mắt đang nhíu mày nhìn cô đầy dò xét.

- Giám...Giám đốc, sao anh.. lại ở đây?

Không hiểu vì bất ngờ, vui mừng hay sợ hãi mà giọng nói của cô trở nên lắp bắp không thành câu như vậy.

- Em không có câu nào khác để nói khi thấy tôi xuất hiện ở đây sao?

Vừa tiến đến gần cô, Gia Hào vừa dùng giọng nói thật lãnh đạm trả lời, thoáng chốc khoảng cách của hai người đã gần đến nỗi An Nhiên có thể nghe được hơi thở của anh phả nhẹ lên đầu cô.

- Em không thích gặp tôi đến vậy sao?

- Không phải, ý tôi không phải vậy.- An Nhiên vội vàng lắc đầu, cô ngước lên nhìn Gia Hào như muốn phân bua.

Khoé miệng Gia Hào khẽ nhếch lên nhưng không lộ ra cho cô thấy anh đang cười.

- Sao bây giờ em mới về?- Anh đổi giọng như tra hỏi.

- À, vì Tuấn Dương rủ đi ăn tối.- An Nhiên thật thà

- Chỉ hai người sao?- Gia Hào nhíu mày.

- Ừm.- An Nhiên khẽ gật đầu

- Hẹn hò sao?

Kèm theo câu hỏi đó, đột nhiên An Nhiên cảm giác có luồng khí lạnh xẹt qua đỉnh đầu cô, cô vội ngước lên lắc đầu lia lịa:

- Không, hẹn hò gì chứ? Vì vừa lúc cùng tan ca, lại đúng bữa tối nên mới đi ăn chung thôi mà. Còn chuyện Tuấn Dương đưa về là vì đi hai xe cũng bất tiện nên..

An Nhiên chưa kịp nói hết câu, thì cả người cô đã bị một bàn tay kéo mạnh về phía trước ngã gọn vào lòng người đối diện.

- Em về nhà an toàn là được rồi.... Anh đến vì... nhớ em.
« Chương TrướcChương Tiếp »