Có lẽ Trúc Hiền rủ Trần Nghiêm đi đâu đó, cô nghe tiếng anh vọng xuống:
- Cám ơn em đã nhớ sinh nhật anh. Nhưng anh chỉ có thể dừng lại ở sự cám ơn mà thôi.
- Em thật tình muốn có một buổi ở bên anh. Anh có biết em chờ bao lâu rồi không? Mấy lần trước anh có thể từ chối, nhưng đây là sinh nhật anh …
Trần Nghiêm ngắt lời:
- Với anh, nó cũng không khác hơn ngày thường, và anh muốn từ đây về sau, em đừng phí thời gian cho anh nữa.
- Nói chính xác là anh không muốn phí thời gian cho em. Em không ngờ anh hận em như vậy.
Giọng Trần Nghiêm nhẹ nhàng pha một chút thương hại:
- Em đừng quan trọng hóa vấn đề như vậy. Thật ra, chúng ta chia tay nhau rất nhẹ nhàng. Anh không để tâm hận thù hay cảm nghĩ gì đó tương tự. Đừng vương vít về anh nữa.
Hình như Trúc Hiền bắt đầu khóc. Qúy Phi nghe tiếng cô ta sụt sịt:
- Nhưng em thì không thể, anh có biết em đã đau đớn tới mức nào không? Khi mất anh rồi, em nhận ra em yêu anh nhiều hơn em tưởng.
- Nếu có, thì đó là bất hạnh cho em.
- Em xin anh, đừng thử thách em thêm nữa. Em đã đau khổ lắm rồi.
Giọng Trần Nghiêm gần như bình thản:
- Anh không thử thách. Hãy hiểu đúng ý anh. Với anh, đó chỉ là một tình cảm tốt đẹp, chưa đến nổi làm anh phải đau khổ. Và nó đã qua rồi, anh không thể khơi nó lại. Hiểu như vậy, em sẽ có quyết định sáng suốt hơn.
- Chẳng lẽ anh chưa hề yêu em? Hay anh cố chấp?
- Anh chẳng đủ sức cố chấp, nếu anh đã từng yêu điên đảo. Hãy nhìn vào sự thật Trúc Hiền ạ. Rằng anh đã có ý định tìm hiểu, chứ chưa bao giờ nói yêu em.
- Anh là người như vậy đó sao? Nếu biết anh không yêu em, em đã không từ chối anh ta.
Không hiểu Trần Nghiêm đang nghĩ gì, anh cứ im lặng khá lâu, rồi nói bằng giọng hòa nhã:
- Có lẽ em không nên ảo tưởng về Thiên Vũ. Hãy tìm hiểu tình cảm chân thật của anh ta. Tìm hiểu xem anh ta còn tấn công cô gái nào khác không.
Tim Qúy Phi như ngừng đập khi nghe câu đó. Cô không hiểu có phải Trần Nghiêm muốn ám chỉ cô, vì anh đã thấy Thiên Vũ tán tỉnh cô ra sao. Anh muốn ám chỉ cô hay người nào khác nữa? Giá mà anh nói thẳng điều đó ra.
Nhưng hình như Trúc Hiền không quan tâm chuyện đó, cô nói một cách dửng dưng.
- Em nói để mà nói, chứ thật sự em đã quên anh ta rồi. Em xin anh, ai cũng có những phút sai lầm. Anh là người vị tha, đừng hành hạ em nữa.
Trần Nghiêm trầm giọng:
- Anh đã nói rất nhiều lần, nhưng hình như em không nhận thức được. Có lẽ anh phải nói thẳng, em hãy tỉnh táo lại đi. Một chút cảm mến không có nghĩa là tất cả đâu.
- Anh bảo anh không yêu em. Nhưng những gì anh đã làm cho em thì sao? Chẳng lẽ anh đểu tới mức như vậy? Anh đã đeo đuổi đến nổi gia đình em đã tưởng anh tiến tới hôn nhân với em.
- Rất tiếc là có dự hiểu lầm như vậy. Thật lòng, anh cũng mong tình cảm sẽ phát triển tốt đẹp. Nhưng nó đã không như anh nghĩ.
Cả hai im lặng khá lâu. Qúy Phi nghĩ là họ đã chấm dứt câu chuyện. Cô định đi xuống thì chợt giọng Trần Nghiêm vang lên:
- Anh đã nghĩ về một người khác, anh nói điều này vì muốn giúp em dừng lại. Đừng chờ đợi gì ở anh nữa.
Trúc Hiền gần như kêu lên hãi hùng:
- Vậy là em đã đón trúng. Có phải người đó là Qúy Phi không?
Tim Qúy Phi như ngừng đập, cô bước lên một bước nữa để nghe cho rõ. Nhưng Trần Nghiêm đã làm cô thất vọng, khi anh nói một cách dửng dưng:
- Đừng tìm hiểu làm gì, và cũng đừng quan tâm chuyện của anh nữa.
Nhưng Trúc Hiền vẫn nói một cách tuyệt vọng:
- Có phải là Qúy Phi không, anh nói đi.
- Anh không thích và cũng không muốn ai biết nhiều về mình. Hãy giữ một khoảng cách để còn tôn trọng nhau Trúc Hiền ạ.
- Nhưng …
- Em về đi, tối rồi đó Trúc Hiền.
Qúy Phi vội đi nhanh xuống cầu thang. Rất may là không còn ai ở tầng trên. Cô có cảm giác vừa tự xấu hổ, vừa sợ bị hai người phát hiện mình ở đây.
Xui cho Qúy Phi, gần xuống đất thì giày của cô bị đứt quai. Cô ngồi xuống tháo nó ra. Chưa tháo xong chiếc bên kia thì có tiếng chân đi xuống. Cô hoảng hồn ngẩng lên nhìn.
Trúc Hiền đang thẩn thờ đi xuống, vẻ mặt buồn như gom cả mùa thu. Xuống gần chỗ Qúy Phi, cô dừng lại như ngạc nhiên, rồi nhìn đôi giày trên tay Qúy Phi, cô hỏi:
- Giày của chị Phi sao vậy?
- Lúc nãy tự nhiên bị đứt quai, mình định chờ Trúc Hiền xuống đi mua đôi khác giùm mình.
Trúc Hiền thẩn thờ đến mức không nhận ra lời nói dối của Qúy Phi, cô lẳng lặng gật đầu:
- Ở đây chờ mình đi, mình ra ngoài kia mua cho.
- Để mình ra cổng chờ, Hiền khỏi trở về.
- Ừ.
Nói xong, Trúc Hiền bỏ đi nhanh. Qúy Phi có cảm tưởng Trúc Hiền muốn tránh mình. Đến giờ, cô mới nhận ra mình có cô bạn không đơn giản.
Tại sao Trúc Hiền nghĩ Trần Nghiêm thích cô? Và đã nghĩ như vậy, mà cô nàng không hề hé môi nói với cô. Thật ra, xung quanh mình, có lẽ Hạ Lan là người dễ hiểu nhất.
**
*
Qúy Phi lái xe vào sân, rồi hối hả đi vào phòng khách. Tối nay, bỗng nhiên, mẹ gọi cô về. Lúc đó, cô đang ngồi xem ti vi với Hạ Lan. Và cô đã mừng quýnh quáng đến nỗi không nhớ cả thay đồ. Nếu Hạ Lan không nhắc, có lẽ cô đã để nguyên bộ đồ lửng mặc ở nhà, chạy ra xe mà về.
Suốt trên đường đi, Qúy Phi đã rơm rớm nước mắt mấy lần vì xúc động. Cô nghĩ mẹ đã nhớ cô, đã bỏ qua tất cả mọi chuyện. Gia đình cô sẽ trở lại yên ấm như xưa kia.
Thời gian sau này, khi thật sự sống cảnh buồn bã của gia đình, cô mới hiểu hết tại sao Trần Nghiêm cấm cô tìm hiểu chuyện người lớn. Cô đã cãi lời anh, và kết quả buồn thảm mà trước kia, khi còn sung sướиɠ cô đã không hình dung ra nổi.
Khi cô vào phòng khách thì thấy ba và mẹ đang ngồi chờ sẵn. Cô rụt rè nhìn bà Qúy, vẻ mặt nghiêm và khô khan của bà khiến cô không dám nhõng nhẽo, hay vồ vập mừng rỡ.
Cô nhìn qua ba, ông cũng có vẻ căng thẳng, như đang giải quyết chuyện nghiêm trọng. Cô nghĩ là mọi chuyện vẫn không sáng sủa hơn. Tự nhiên cô linh cảm một điều gì đó rất đáng sợ.
Đợi Qúy Phi ngồi xuống, bà Qúy bắt đầu lên tiếng bằng giọng lạnh lùng và đột ngột:
- Ba mẹ đã quyết định ly dị rồi, tất cả mọi chuyện đều đã thỏa thuận xong, chỉ còn lại vấn đề của con. Con sẽ theo ba hay mẹ?
Qúy Phi buồn nhũn người. Cô nhìn mẹ một cách tuyệt vọng:
- Con không muốn nhà mình chia cách như vậy. Nếu con làm mẹ giận thì …
Bà Qúy ngắt lời:
- Chuyện đã giải quyết xong rồi, con không làm thay đổi được đâu. Con chỉ có thể chọn lựa mà thôi.
Qúy Phi vẫn không rời mắt khỏi mẹ. Cô hầu như không còn nhận ra đó là mẹ mình. Những gì là tình thương vô tận, cô hay đọc trong mắt bà trước đây, bây giờ chỉ còn là ánh lửa thù hằn gay gắt. Trong một phút, cô chới với nhận ra mình đã phạm một lỗi lầm sâu sắc hơn đã nghĩ.
Và cô tiếp tục năn nỉ:
- Con không hề qua nhà dì Chi nữa, và cũng đã không còn …
Bà Qúy lại ngắt lời:
- Con đừng giải thích. Trong đầu mẹ, mẹ ghét nhất là sự phản bội. Vậy mà hai người mẹ yêu thương nhất đều lừa dối mẹ. Khi con đã như vậy, mẹ không còn lý do gì để hy sinh nữa. Bây giờ mẹ sẽ sống cho mẹ.
Qúy Phi lặng yên, không biết nói gì. Bà Qúy vẫn tiếp tục, giọng gai góc:
- Bây giờ con lớn rồi, vài năm nữa cũng sẽ có gia đình riêng. Mẹ đã làm đủ bổn phận rồi, đừng trách mẹ.
Qúy Phi nói khẽ:
- Sao mẹ thay đổi nhiều vậy hả mẹ? Con gần như không còn nhận ra mẹ nữa. Lẽ nào mẹ không còn thương con nữa.
- Có thương nhiều cũng chỉ nhận được sự đau lòng thôi. Mẹ không chấp nhận con gái coi thường chính mẹ ruột của mình, để đi san sẻ tình cảm với người đàn bà suốt đời ăn cắp hạnh phúc của mẹ.
- Chẳng lẽ vì giận con mà mẹ bỏ cả gia đình?
Bà Qúy lạnh lùng:
- Mẹ đã muốn bỏ từ lâu, nhưng đã kiên nhẫn chờ lúc con có gia đình. Nhưng bây giờ con đã biết, con đã không cần phải có mẹ, mẹ muốn sống cho riêng mẹ.
Thấy cô định mở miệng, bà lắc đầu không cho nói:
- Con chỉ có quyền chọn lựa mà thôi. Một mình con không cứu vãn nổi gia đình này nữa đâu.
Qúy Phi bật khóc:
- Con không muốn chọn lựa gì hết, thà con đừng biết chuyện này còn hơn.
Rồi cô đứng dậy, bỏ chạy ra sân và hấp tấp lái xe đi ra cổng.
Cô trở về nhà Hạ Lan với vẻ mặt thẩn thờ. Hạ Lan đeo theo ngồi bên cô, hỏi với vẻ săn sóc:
- Bên nhà có chuyện gì vậy, Phi? Sao lại trở qua đây sớm vậy?
Qúy Phi hỏi mà mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào một góc:
- Theo chị, có phải vì buổi sáng mẹ gặp em đi chợ với dì Chi, mà mẹ muốn ly dị với ba em không?
Hạ Lan suy nghĩ rất lâu, rồi nói dè dặt:
- Mẹ em gọi em về để nói chuyện đó hả?
- Dạ.
- Nếu nói vì lần gặp đó thì có vẻ vô lý. Nhưng mẹ em nghĩ sâu sắc hơn và có lý do riêng của bà ấy.
- Em không hiểu nổi tại sao mẹ giận đến như vậy.
- Thử lý giải xem. Bà ấy bị ba em lợi dụng, sống không có tình yêu đã khổ rồi. Đằng này ba em lợi dụng bà ấy để lo cho dì Chi. Một người kiêu hãnh như bà ấy, chắc chắn là sự thù hận sẽ dữ dội hơn.
Qúy Phi thở dài, đôi mắt buồn thăm thẳm:
- Em hiểu điều đó lắm.
- Khi biết em có tình cảm với người mà mình thù ghét, tất nhiên bà ấy không đồng ý rồi. Đằng này, lại có cảm giác em giấu giếm, gian dối, mẹ em hụt hẫng ghê gớm lắm.
- Nhưng chẳng lẽ mẹ giận đến nổi không thương em nữa?
- Chị nghĩ là trong thâm tâm, mẹ em muốn em theo mẹ, trong trường hợp ly dị.
- Mẹ không nói gì cả, chỉ bảo em chọn lựa thôi.
- Vì bà ấy còn giận em mà.
Qúy Phi chống cằm ủ rủ:
- Em không muốn bỏ ai cả. Để mẹ sống một mình em không nỡ, mà bỏ ba thì em cũng không nỡ.
Cô đăm chiêu suy nghĩ một lúc, rồi lại thở dài:
- Mẹ cứ bảo muốn sống cuộc đời riêng của mẹ, em hoang mang lắm, đã chắc gì mẹ muốn em theo.
- Có thể bà ấy muốn chấm dứt sự chịu đựng nên quyết định ly dị, chứ không phải có ý định nào khác.
- Theo chị thì em sống cùng lúc hai người, được không?
- Chắc khó lắm.
Qúy Phi lại im lặng. Hỏi thế, nhưng cô biết cô chỉ có thể chọn một. Vì mẹ cô rất khe khắc. Nhớ lại cử chỉ xa lạ của bà lúc nãy, cô đâm ra hụt hẫng, hoang mang ghê gớm. Lẽ nào một người mẹ cưng cô như trứng mỏng, lại có thể trở nên ghét bỏ như thế.
Qúy Phi buồn đến mức không còn tinh thần nghĩ đến bất cứ cái gì. Mấy ngày liền, cô không đi làm nổi, cả ngày cứ nằm suốt trên gường. Bi đát giống như người thất tình.
Sáng nay, Hạ Lan đi làm một lát thì Trần Nghiêm đến. Nghe tiếng gõ cửa khá lâu, Qúy Phi mới lững thững đi ra mở. Cô vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra người khách đó là anh. Trần Nghiêm đứng nhìn cô hơi lâu, rồi lên tiếng:
- Không mời tôi vào sao?