Qúy Phi làu bàu:
- Sự thật thế nào thì tôi ghi thế ấy.
- Nếu mỗi lần va chạm với ai đó, cô đều nghỉ làm, thì có lẽ cô sẽ chuyển chỗ làm đến cả trăm lần, cô không sợ mệt mỏi sao?
- Còn hơn để chịu áp bức.
- Áp bức? – Trần Nghiêm nhướng mắt.
- Trong chuyện này, anh đã xử ép tôi.
- Chưa biết kết quả thì khoan kết luận. Nhưng tôi sẽ không cản nếu cô nghĩ. Còn chuyện giữa cô với anh Sang, tôi biết anh ta có lỗi. Anh ta sẽ xin lỗi cô trong cuộc họp sắp tới. Và ngược lại, cô cũng phải nhận lỗi của cô.
Qúy Phi phản đối:
- Tôi có lỗi gì kia chứ?
- Lỗi là đã xử nặng tay. Nếu nói công bình thì một cái tát của cô cũng đã hòa rồi. Cô có biết tát vào mặt người khác là sĩ nhục người ta không. Cô đã hạ thấp anh ta giữa chỗ đông người.
Qúy Phi bướng bỉnh lắc đầu:
- Con gái nhiều chuyện đã là xấu tính. Con trai thì lại càng xấu xa hơn. Tôi không chịu nổi khi con trai đem con gái ra nói xấu. Mà lại hạ thấp người ta để nâng mình lên.
- Đừng nên phân biệt nam nữ. Khi người ta đã xấu tính, thì ai cũng như ai thôi.
- Không. Tôi quan niệm khác. Với tôi, con trai là phải phóng khoáng. Không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Có lẽ tôi luôn tôn sùng những người nam tính, nên tôi không chịu nổi tính nhỏ nhen của anh ta.
Trần Nghiêm nhìn cô hơi lâu, như nghiền ngẫm điều gì đó, ngoài ý muốn của mình. Rồi anh khoát tay:
- Trở lại vấn đề. Tôi đã quyết định đưa chuyện này ra trước cuộc họp nội bộ. Đó là cách thanh minh cho cô. Và cô cũng phải nhận khuyết điểm của mình.
- Khuyết điểm gì?
- Cô đã làm anh ta xấu hổ trước mặt mọi người.
Qúy Phi cúi đầu ngẫm nghĩ. Đúng hơn là cô đang đem cân giữa lỗi của mình và lỗi của Sang. Và tự hỏi mình làm vậy có quá đáng không. Cô cố hình dung nếu ai đó tát mình, thì mình sẽ tức thế nào.
Nhưng Trần Nghiêm không để cho cô kịp quyết định, anh đà có kinh nghiệm trong cách cư xử với cô. Vừa thuyết phục, vừa trấn áp. Bởi tính Qúy Phi quá thẳng và bướng. Không dễ gì bắt cô im miệng nếu sự việc không rõ ràng. Nhưng nếu nuông chiều tính tiểu thư của cô, không biết cô ta sẽ làm nũng đến đâu.
Anh nói một cách dứt khoát:
- Tôi đã giải quyết xong, nếu cô không đồng ý thì tự cô phải tìm cách khác hay hơn. Còn nếu không tìm được, cô phải khuất phục.
Qúy Phi ngẩng lên:
- Xử vậy thì tôi đồng ý, với điều kiện anh ta phải tuyệt đối không lặp lại chuyện này nữa.
- Tôi nghĩ, bị xấu hổ thế này, anh ta sẽ không dám đυ.ng đến cô lần nữa. Cô có thể yên tâm. Và cả cô cũng phải rút kinh nghiệm, đừng để trở thành nổi tiếng vì khoản đánh đấm, không hay gì đâu.
"Đến nỗi như vậy lận sao? Chẳng lẽ mình gieo cho mọi người ấn tượng đó, chẳng lẽ mình du côn đến như vậy ". Ý nghĩ đó làm Qúy Phi quê đỏ mặt. Lúc trước cô không nghĩ gì, nhưng bây giờ Trần Nghiêm phác họa chân dung mình như thế, cô thấy mình thật rừng rú.
Cô làu bàu nói cho mình nghe:
- Tôi sẽ chẳng làm như vậy nữa. Nhưng nói trước là nếu bị bất cứ ai chọc ghẹo, tôi sẽ không nhịn đâu.
Trần Nghiêm thản nhiên:
- Không ai yêu cầu cô nhịn, mà cô cũng không hiền để người ta liều lĩnh như anh Sang.
Qúy Phi biết Trần Nghiêm muốn nói mình dữ, nhưng cô phớt lờ. Anh ta có nghĩ xấu về cô hơn cũng chả sao. Cô đã quen rồi.
Trần Nghiêm kéo tờ đơn đến trước mặt. Đọc lướt qua, rồi lên tiếng:
- Còn về lá đơn này, nếu cô vẫn giữ ý kiến thì tôi sẽ giải quyết thỏa đáng cho cô.
Qúy Phi nhìn anh chăm chăm. Nãy giờ anh đã nhắc câu này đến ba lần. Anh ta luôn muốn cô đi cho khuất mắt anh ta. Trước đây, cô yếu đuối đến mức không thể tự ái, nhưng bây giờ tâm lý bất cần làm cô không sợ gì nữa. Cô gật đầu một cách thản nhiên:
- Thật tình tôi đã chán làm việc ở đây rồi. Đi chỗ khác có lẽ vui hơn.
Trần Nghiêm gật đầu:
- Cô đã quyết định thì tôi không cản trở.
Qúy Phi nói một cách lạnh nhạt:
- Hy vọng tôi sẽ không còn gặp rắc rối nào khác ở đây nữa.
- Tôi cũng có hy vọng như cô.
- Anh còn nói chuyện gì nữa không?
- Xong rồi, cô có thể đi ra. Khoan, còn một chuyện tôi cần phải nói. Về chuyện giữa cô và anh Sang, cô đừng lôi kéo bất cứ ai vào cuộc nữa. Chỉ phiền phức thêm thôi.
Qúy Phi nhìn anh một cái:
- Tôi không có tính nhỏ nhen như đàn ông các anh.
- Cô nói gì? – Trần Nghiêm trừng mắt.
Nhưng Qúy Phi đã đứng dậy, vọt tuốt ra cửa. Thật ra, cô chỉ định nhắm vào Sang, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến gì lại nói câu đó. Lần đầu tiên cô thấy Trần Nghiêm phản ứng. Chọc tức được anh, cô khoái chí vô cùng.
Mấy ngày sau, trong cuộc họp, Sang đã đứng ra xin lỗi Qúy Phi về việc đã xúc phạm nhân phẩm cô. Qúy Phi cũng nhận khuyết điểm của mình là có "phản ứng hơi nóng nảy", chứ cô tuyệt đối không chịu xin lỗi anh ta về cái tát.
Sang tức lắm, nhưng không dám có ý kiến. Anh ta đã quá sợ cô nàng sư tử con này. Cô ta không phải người dễ chọc. Anh ta thề với lòng từ đây về sau cả hai chữ Qúy Phi cũng không dám nhắc tới, nói gì đến chuyện châm chọc cô ta.
Cuộc họp đang trầm trầm. Nhưng khi chuyển qua phần kiểm điểm của hai nhân vật này thì phía dưới sôi nổi hẳn lên, mạnh ai nấy xì xào bàn tán.
Hải Đông rất ngạc nhiên khi sự việc lại xảy ra như vậy. Cô không ngờ Qúy Phi làm tới cùng. Từ trước giờ, trong công ty cũng có những mâu thuẫn, thậm chí là xích mích với nhau. Nhưng không ai làm to chuyện lên như cô nàng này cả. Lúc nào cũng xù lông như con nhím.
Thấy các cô xì xầm bàn tán, chị kế toán trưởng mỉm cười xen vào:
- Con nhỏ này làm vậy mà hay. Chuyện gì cứ đưa ra ánh sáng như vậy dễ phân biệt trắng đen. Chứ ở đó nói xấu sau lưng nhau rồi đâm ra nhiều chuyện.
Ông Thịnh trên phòng hành chính quay qua tán đồng bằng một nhận xét khách quan:
- Cổ làm như thế cũng hơi dữ, nhưng đối với mấy người như thằng Sang là phải vậy. Vậy nó mới sợ.
- Cô nàng này dữ thật chứ.
- Nhưng tôi thích tính nó. Con nhỏ coi vậy chứ dễ chịu lắm. Nó giải quyết vậy không trẻ con đâu.
- Từ lúc cổ vào làm là cổ gây ra nhiều chuyện nổi đình nổi đám, không biết sau chuyện này còn cái gì nữa không?
Kế toán trưởng mỉm cười:
- Nhưng theo dõi mấy chuyện này cũng vui, con nhỏ ngộ nghĩnh đấy chứ.
Ngồi ở hàng trên, Qúy Phi nghe loáng thoáng những lời bình phẩm đó. Nhưng cô không buồn quay lại. Cô biết mọi người đều bảo mình dữ, thế thì đã sao?
Chuyện của cô đến mấy ngày sau vẫn còn nghe xì xào bàn tán. Còn Sang thì mỗi lần thấy cô là lủi đi như chuột. Qúy Phi biết trong công ty, mình đã và đang là nhân vật nổi, nhưng cô không quan tâm những cái đó.