Có lẽ ngôi nhà thứ hai của mình không phải là trường đại học mà cái thư viện này , gắn bó biết bao nhiêu thời giờ , lúc mới lên thành phố luyện thi mình đến đây nhiều đến nỗi cô thủ thư nhớ luôn cả tên mình , tuần nào cũng phải ít nhất làm 2 quyển tiểu thuyết giày cộp , lúc đó cũng là thời điểm mình quen được Châu , một cô giáo tương lai dễ thương , học trò của Châu chắc phải mừng lắm nói ra mình và Châu có nhiều điểm tương đồng , mình thích văn thích giản dị và cô ấy cũng vậy , mình thích mặc áo sơ mi mặc quần vải , thư sinh đích thị , mình không phù hợp làm nghề cứu hoả chí ít là mẹ mình nghĩ vậy , có thể bố cũng nghĩ vậy nhưng mà bố không thể nói với mình được nữa rồi .
Tôi lặng lẽ rời khỏi thư viện , đội chân lang thang khắp phố phường , có vài người khách nước ngoài đang dạo quanh có lẽ họ cũng như tôi đang cố tìm một điều gì mới lạ , tôi ngẩn cao đầu nhìn những đám mây đang trôi kia lòng tôi nao núng , có lẽ mình cũng nên có bạn gái , có thể mình và Châu sẽ là một cặp , hoặc là không , nhìn xuống phố tôi tiếp tục bước đi tôi dạo bước đến một hàng quán quen , gọi một ly caffe tôi lật quyển sách mình đang đọc dở , có nhiều thứ tôi học được từ sách , tôi luôn dạy mọi người về sự quyết tâm và nhẫn nại nhưng tôi chưa bao giờ làm được vậy , bất chật tôi thấy bóng giáng một người con gái bước vào quán tầm chạc tuổi tôi , tay cầm một chiếc đàn guitar , đội nón thêu hoa hướng dương áo khoác hip hop , cô gái nhìn quanh rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh tôi , tôi vắt tay lên cổ rồi bắt chuyện với cô gái , hoá ra cô ấy cũng học sư phạm , cùng lớp văn với Châu cô ấy tên là Quỳnh , quê Hải Phòng , chúng tôi trò truyện một lúc từ người dưng bỗng thành người quen . Quỳnh có một nét thân thiện nào đấy mà tôi không thể nào miêu tả ra được , có thể tất cả số sách bấy lâu tôi đọc chẳng có một cô nữ chính nào như Quỳnh , nói chuyện được một lúc thì quán bắt đầu vắng có lẽ đã sắp đến giờ đóng cửa , tôi nói với Quỳnh " nào ca một bài đi " Quỳnh đỏ mặt nhưng không nói gì , tôi tiếp lời :
- Nếu cậu không hát được thì để tôi hát cậu đệm đàn cho tôi cậu thấy sao
Quỳnh gật đầu đồng ý tôi bắt đầu cất lên một bài nhạc tình , tôi nghe người ta bảo hát nhạc tình cho gái nghe thì dễ siêu lòng lắm Quỳnh đệm đàn cho tôi được nửa bài cô ấy ghé sát lại bên tôi tựa đầu vào vai tôi , tôi rất khó sử nhưng lại mặc kệ , có một cảm giác gì đó rất khó hiểu trong người tôi , chưa bao giờ tôi lại có cảm giác đặc biệt như thế này , nếu cuộc đời này là một Quyển tiểu thuyết , tôi muốn Quỳnh là nữ chính của tôi , tôi đưa Quỳnh về nhà 2 đứa cùng dạo bước trên phố , vừa đi tôi vừa kể mấy câu chuyện nhảm nhí của tôi cho cô ấy nghe ,môi cô ấy tủm tỉm cười rất đáng yêu đi thêm một đoạn cô ấy đội mũ lên đầu tôi , bất ngờ tôi nhận được một nụ hôn , tôi đứng ngây người ra một hồi thì cô ấy nói với tôi , thì ra Quỳnh đã thích tôi từ lâu rồi , cô ấy muốn làm bạn gái của tôi . Quả thực tôi hơi có chút bất ngờ cô ấy đột ngột quá làm tôi hơi rung nên cũng bất giác đồng ý.
Về đến nhà tôi vẫn chưa hết rung , tôi vội cầm chiếc gương soi lại khuôn mặt mình rồi cười trong vô thức , một cảm giác hạnh phúc đến khó tả , vậy là Quỳnh thật sự sẽ là nữ chính của mình sao , những cơn gió lại lướt qua cửa sổ đi vào trong phòng như là đang đánh thức tôi , ôi thanh xuân của mình đến rồi.