Nước mắt không khống chế được mà không ngừng chảy ra ngoài, Hạ Tử Thường cảm thấy nàng không thể lại tiếp tục trễ nãi.
Nếu còn tiếp tục do dự, chỉ sợ là nàng sẽ bị cái viên tiên đan này hun cho đến chết bất đắc kỳ tử.
Đem mặt quay sang một bên, Hạ Tử Thương hít sâu thở nhẹ mấy lần, sau đó liền nín thở, đem đan dược bỏ vào trong miệng.
Trong nháy mắ khi đan dược dán lên đầu lưỡi của nàng, Hạ Tử THường cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đáy mắt hiện lên thần sắc không thể tin được.
Đơn giản chính là toàn bộ linh hồn đều đang run rẩy.
Cái đan dược này …… Cái đan dược này ……
Quá! Đặc biệt! Sao! Khó khăn! Ăn!!!!
So với trong tưởng tượng của nàng còn khó ăn hơn gấp trăm lần có được hay không!
Trong khổ mang theo chút mặ, mặn trong kia lại giống như có thêm một chút chua xót khó hiểu, đương nhiên, đan dược hôi thôi thì bỏ vào trong miệng, quả thực, cũng là quá vô cùng hôi thối đi.
Hạ Tử Thường bị hành hạ đến cơ hồ hoảng hốt.
Nàng đột nhiên nhớ tới mấy cái tiểu thuyết huyền huyễn trên mạng, trong sách nói các nhân vật nữ chính ăn cái gì mà tẩy tuỷ đan các loại, cũng là đã trải qua cảm giác đau đớn đến sống không bằng chết mới niết bàn thành công, nhưng mà loại thống khổ của người ta và của nàng không có giống nhau đi.
Nàng tình ngyện uống cái loại đau đớn kia, cũng không cần cái loại như hiện tại này!
Quả thực chính là tinh thần cùng thân thể đồng loạt bị dày vò.
Tốn hết sức mới đem được đan dược nuốt vào trong bụng, Hạ Tử Thường trong nháy mắt cảm thấy tựa hồ như có một đạo hoả từ đan điền của nàng nổ tung, nhanh chóng đi đến khắp các tứ chi của nàng, cuối cùng xông lên gáy của nàng.
Loại lực lượng này tấn công quá mức mạnh mẽ, khiến Hạ Tử Thường hai mắt lập tức tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Ngày thứ hai, giữa trưa.
Thái dương đã treo thật cao trên bầu trời, vì điều này mà ngày đông mang theo mấy phần ấm áp.
Hạ Tử Thường mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được bên cạnh có người đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Vân ca ca, mẫu thân đến cùng là đến lúc nào mới có thể tỉnh lại a?”
“Sắp rồi, chờ một chút đi!”
Là âm thanh của Vân Dục cùng Khuynh Thành.
Lập tức mở mắt, Hạ Tử Thường quay đầu liền thấy hai cái bánh bao nhỏ đang nửa nằm nửa quỳ ở trước giường, khai khoả đầu nhỏ ghé lại rất gần, đều là dùng cặp mắt vô tội trong suốt mà lo lắng nhìn xem nàng.
“Mẫu thân, người cuối cùng cũng tỉnh!” Thấy Hạ Tử THường mở mắt, Khuynh Thành cơ hồ đều sắp khóc.
Bất quá là mừng quá muốn khóc.
Cô bé hô nay sau khi tỉnh giấc lại phát hiện mẫu thân không thấy đâu, đến khi tìm được mẫu thân, mẫu thân của bé liền nhắm mắt nằm ở trên giường trúc không nhúc nhích, mặc cho bé có gọi thế nào, cũng không có phản ứng.
“Mẫu than, người có cảm giác khó chịu chỗ nào không? Con, con đi gọi Lý lang trung, không đúng, là cữu cữu, nhờ cữu cữu đến một chuyến.” Vân Dục nói theo.
Hạ Tử THường lắc đầu, nó “Mẫu thân không sao, chỉ là hai ngày nay quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút liền tốt.”
Lời này cũng không phải là vì an ủi hai đứa trẻ mà bịa ra.
Nàng hiện tại đúng là không sao, không chỉ không có việc gì, trên thực tế nàng cảm thấy cơ thể bây giờ chưa bao giờ tốt hơn.
Thần thanh khí sảng, cả người nhẹ nhàng vô cùng, toàn thân đang du động một cỗ sức mạng bá đạo tinh khiết lại thoải mái.
Cỗ lực lượng này, nàng rất quen thuộc, là linh lực.
Đây đối với nàng ngược lại chính là một kinh hỉ.
Vốn dĩ sau khi tái tạo linh căn, cơ thể sẽ không lập tức có linh lực, thế nhưng bây giờ nàng cảm thấy bên trong cơ thể có một cỗ linh lực đang du động chậm rãi, tối thiểu nhất là 3 năm đạo hạnh, cũng không tính là nông cạn.
Viên đang đáng sợ kia, hiệu quả lại cực kỳ tốt.
Nghĩ đến cái này, nàng liền vội vàng đem tay che đến trước miệng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan nhào vào trong mũi nàng, bất ngờ dễ ngửi.!
Nguyên nhân đại khái có thể là nàng đã triệt để tiêu hoá viên đan kia, hương vị không dễ chịu cũng đã biến mất.