Chương 76: QUYẾT ĐỊNH TRỌNG ĐẠI CỦA TỬ THƯỜNG

Hai chàng trai nhỏ cũng dùng ánh mắt thanh tịnh u mê mà nhìn Hạ Tử Thường.

Động tĩnh vừa rồi bên ngoài náo nhiệt như vậy, bọn họ chính là bị tiếng kêu thảm thiết của phụ tử Hạ gia đánh thức.

“Bọn họ bây giờ đi rồi.” Hạ Tử Thường đi nhanh đến trước giường, lo lắng mà nhìn đến ba tiểu bánh bao, “các con không có bị doạ sợ chứ?”

Vừa rồi động tĩnh bên ngoài quá lớn, đặc biệt là tiếng kêu thảm thiết của hai cha con Hạ Quang Khánh chính là phim kinh dị công hiệu nhất, thảm đến cực hạn.

Thanh Mặc cùng Vân Dục lắc đầu, Khuynh Thành thế nhưng là gật đầu nhỏ mình một chút.

“Mẫu thân, vừa rồi bên ngoài thật sự có quỷ sao?” Bé thế nhưng là nghe nói, quỷ là biết ăn người nha.

“không có.” Hạ Tử Thường quả quyết nói, thuận tay đem Khuynh Thành vớt len ôm vào trong ngực mình, “Khuynh Thành, mẫu thân đêm nay ôm con ngủ có được hay không?”

Cô gái bé nhỏ này hẳn là bị doạ sợ, phía sau lưng đều ra mồ hôi lạnh.

Khuynh Thành níu lấy cổ áo của mẫu thân, gật đầu nhỏ một cái.

“Mặc nhi, Vân nhi, các con cũng nằm xuống đi.” Hạ Tử Thường không thích cho bọn nhỏ thức đêm, ấm giọng mà nó với hai đứa nhỏ.

Hai chàng trai nhỏ vốn là còn muốn hỏi Hạ Tử Thường, nhưng mà mắt thấy thời gian thật sự là không còn sớm, liền quyết định sáng mai lại hỏi, hai đứa trẻ ngoan ngoãn nằm xuống.

Ôm Khuynh Thành, Hạ Tử Thường nằm bên ngoài chiếc giường lớn, một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng của Khuynh Thành, một bên thấp giọng niệm lên sao hồn chú.

Sao hồn chú có thể an thần, ổn định cảm xúc, còn có tác dụng có thể loại trừ những vận rủi nhỏ.

Nghe âm thanh ôn nhu của mẫu thân, Khuynh Thành nhắm mắt lại, đôi mày vốn dĩ nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.

Nhị Bạch canh giữ ơ bên giường, ngáp một cái, cũng nhắm mắt lại.

Không tới một lát, ba cái tiểu bánh bao đều ngủ thϊếp đi.

Xác định sau khi Khuynh Thành hoàn toàn ngủ say, Hạ Tử Thường mới rón rén mang cô bé đặt lên giường, đem chăn mềm đắp kín cho cô bé, lại rón rén xuống giường.

Nhị Bạch nghe được động tĩnh, lỗ tai nhỏ giật giật, lập tức cảnh giác đứng dậy, nhìn Hạ Tử Thường một cái.

Nàng ra một cái dấu im lặng cho nó, nó mới một lần nữa nằm trở về.

Gian phòng mà nàng cùng ba cái bánh bao nhỏ ở là một gian phòng xép nhỏ, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách nhỏ, ở giữa là dùng rèm chắn.

Hạ Tử Thường trước tiên lấy một bình sứ nhỏ từ trong tủ gỗ ở phòng ngủ, sau đó nắm bình sứ mà đi đến thính đường.

Trong thính đường có một trúc sập, nàng ngồi xếp bằng trân giường trúc, dùng loại ánh mắt thấy chết không sờn, nhìn bình sứ nhỏ trong tay.

Thứ trong bình sứ, chính là lần trước VƯợng tài đưa cho nàng, chính là tiên đan có thể giúp cho nàng tái tạo lại linh căn.

Cái mùi của tiên đang này, căn bản chính là không phải người bình thường có thể chịu được, thíu cứ như mùi thi thể thối rữa, còn kèm theo một loại khí tức không rõ, dù sao thì chính là để cho người ta chỉ cần ngửi thôi đã cảm thấy muốn ói.

Mùi thôi mà đã kí©h thí©ɧ như vậy, ăn đến trong miệng, hương vị sẽ là kiểu gì đây?

Nàng không dám nghĩ nữa, mở ra bình sứ, từ bên trong đổ ra một viên đan dược đen như mực.

Nàng cũng không có đem cái bình sứ ném đi, mà là cẩn thận giữ lại, cái bình sứ này nhìn qua giá trị cũng không nhỏ, còn có thể đổi được chút bạc đi.

Tiên đan đặt trong lòng bàn tay, Hạ Tử Thường bị huân tới hai mắt biến thành màu đen, cơ hồ như muốn ngạt thở.

“Vượng Tài à Vượng Tài, ngươi xác định ngươi không có hại chủ tử của ngươi chứ?”

Thực sự là chưa từng gặp qua đồ vật nào thối như vây, nàng khóc không ra nước mắt, không đúng, hẳn là đã bị huân khóc.