CHƯƠNG 20: AI BẢO NGƯƠI CỨU TA?

Toàn bộ, tất cả xảy ra trong nháy mắt, nam nhân đem nàng vây trong lòng ngực bền chắc, mùi máu tanh nhàn nhạt của nam tràn nhập xung quanh nàng, Hạ Tử Thường sửng sờ, sắc mặt đều bị cơ thể nóng rực của nam nhân hung thành một tầng đỏ ửng.

Đỏ tựa như ánh nắng chiều, Hạ Tử Thường khó tin ngẩng đầu nhìn yêu nghiệt trước mặt.

Cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng mà che chở nàng, Hiên Viên Dạ Lan cúi đầu, mắt nhìn nử tử trong ngực.

Ánh mắt của chính mình cũng nổi lên nghi hoặc, hắn cũng không biết vì sao muốn bảo vệ nữ nhân xa lạ này.

Không rõ, chỉ là khi nhìn thấy độc chưởng tới gần thân thể gầy yếu của nàng, thân thể bắn cũng không thể khống chế mà hành động.

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tử Thường không có nhiều thời gian suy nghĩ, mắt thấy chưởng ấn sắc bén của tên áo đen sắp sửa đến gần.

Trong lòng kinh hãi, Hạ Tử Thường nhanh chóng đánh nam nhân một cái, “ngây ngốc ra làm gì? Ra tay đi?”

Nam nhân này bay nhào tới, cũng không phải là tới làm đệm thịt cho nàng.

Đối mặt với sự hoảng sợ của Hạ Tử Thường, Hiên Viên Dạ Lan chớp mắt.

Thực sự là không tín nhiệm thực lực của hắn.

Nghĩ nghĩ, phát một đạo nội lực, hùng hậu phóng ra, ầm vang đánh vào người tên áo đen.

Theo bản năng lấy tay ngăn cản, cánh tay của tên áo đen trong nháy mắt bị đánh vỡ tan, cơ thể bay lên lại đập xuống đất.

Phốc phốc phun ra một ngụm máu tưới, sắc mặt tên áo đen trắng bệch như tờ giấy, liên lăn một vòng đứng lên, giống như bị điên mà lao vào bên trong bụi cây, không chút nào ham chiến, trong chớp mắt biến mất dạng.

Hiên Viên Dạ Lan lạnh như băng nhìn chăm chú bóng lưng rời đi của tên áo đen, cũng không có đuổi theo.

Lưu lại một người sống cũng tốt, còn việc ai đi bắt tên áo đen, hắn cũng không cần lo lắng.

Nghĩ như vậy, Hiên Viên Dạ Lan hoàn toàn không chú ý tới nữ nhân đang bị mình ôm chặt trong ngực mặt đã đỏ bừng, đỏ như sắp nhỏ ra.

Cánh tay rắn chắc có lực của nam nhân còn gắt gao siết chặt, giữ lấy cái eo mềm mại tinh tế của nàng, nhiệt độ cơ thể cùng khí tức đều truyền tới, người trước mắt này toàn thân trên dưới chỉ mặc một kiện qυầи ɭóŧ, khiến Hạ Tử Thường cảm nhận rõ ràng hơn sự tồn tại bá đạo của nam nhân này.

Trong đầu nàng toàn là hình ảnh bị nam nhân ôm, cho dù bay giờ nàng đã là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng mà thật chất, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng nam nhân có tiếp xúc thân mật.

Ngay cả đơn giản nhất như ôm cũng chưa từng có.

Thế mà bây giờ nàng lại bị một nam nhân xa lạ ôm chặt.

Giật mình một cái lấy lại tinh thần, Hạ Tử Thường mặt nhỏ đỏ thành ráng chiều, nàng đưa tay đẩy Hiên Viên Dạ Lan, kết quả hắn ôm nàng sức lực quá lớn, nàng vậy mà không thoát ra được.

“Ngươi còn không buông tay! Nghiện ôm hả?!” Giơ chân lên, Hạ Tử Thường hung hăng giẫm lên chân Hiên Viên Dạ Lan.

Hiên Viên Dạ Lan bất ngờ không kịp đề phòng bị đau, buông Hạ Tử Thường ra một cách tự nhiên.

“Ta vừa rồi chẳng qua là vì cứu ngươi.”Một đôi con ngươi hẹp dài thâm thúy âm trầm nhìn về phía Hạ Tử Thường, Hiên Viên Dạ Lan trầm giọng nói.

Kết quả nữ nhân này thế nhưng lựa chọn phương thức như vậy để báo đáp hắn sao.

Thật đúng là nhẫn tâm.

“Ai bảo ngươi cứu ta!” Giống như một con sư tử cái, Hạ Tử Thường nổi giânn đùng đùng nhìn chằm chằm Hiên Viên Dạ Lan, “xen vào việc của người khác!”.

Hắn tưởng rằng lấy việc hắn cứu nàng ra nói, liền có thể lấp liếʍ sự thật chuyện hắn chiếm tiện nghi của nàng!

Hiên Viên Dạ Lan nhìn thấy Hạ Tử Thường nộ khí bừng bừng, đột nhiên khơi gợi lên khóe môi.

Hắn vốn dĩ sinh ra đã là một bộ tướng mạo tuấn mỹ tà mị, nụ cười này, liền càng xinh đẹp làm điên đảo chúng sinh.

Cái bộ dáng tức giận của tiểu nữ nhân này, ngược lại so với bộ dáng đằng đằng sát khí vừa rồi khả ái hơn nhiều.

Trên thân tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cùng với mùi hương của nàng, Hiên Viên Dạ Lan nhịn xuống rung động trong lòng, nói “là ta đường đột, xin lỗi.”

Hắn vừa rồi đúng là cố ý không muốn buông nàng ra.

Trong nháy mắt đó, đại khái là hành động điên rồ đi.