CHƯƠNG 15: GẶP NẠN

Vốn dĩ Vân Dục đang mong mẫu thân về, nghe được tiếng nói của Khuynh Thành, lập tức nghiên đầu sang.

Nhìn thấy nam nhân nằm dưới đất vẫn còn nắm cổ tay Khuynh Thành, khuôn mặt nhỏ của cậu bé đột nhiên lạnh lẽo.

“Ngươi đang làm gì? Thả em gái ta ra!” Vân Dục thật nhanh vọt tới trước mặt Khuynh Thành.

“Ca ca, hắn không có ác ý.” Khuynh Thành vừa nói, vừa thật nhanh thoát khỏi tay Hiên Viên Dạ Lan.

Hiên Viên Dạ Lan chỉ cảm thấy cánh tay mình tê rần, tiếp đó liền buông lỏng tay ra.

Tiểu oa nhi này, khí lực..... giống như có chút không được bình thường...

Hiên Viên Dạ Lan nhíu nhíu mày, nhìn về phía Vân Dục như gà mẹ bảo hộ con mà đem Khuynh Thành bảo hộ sau lưng mình.

Chỉ thấy tiểu nam oa trước mặt, ăn mặc rách rưới, thế nhưng nếu sửa sang lại sạch sẽ, gương mặt nhỏ kia nhìn qua sẽ càng quen mắt.

Trong đầu nổ oành, hắn đã nghĩ ra tiểu nam oa và tiểu nữ oa trước mặt vì cái gì nhìn quen mắt như thế.

Bởi vì, hai người bọn chúng cùng hắn dáng dấp giống nhau đến mấy phần.

Ý nghĩ này, khiến Hiên Viên Dạ Lan vốn dĩ luôn bình tĩnh không khắc chế được gợn sóng nho nhỏ trong nội tâm.

“Đây là nơi nào?” Hiên Viên Dạ Lan mở miệng hỏi, âm thanh trầm thấp khàn khàn.

“Tiên tử ca ca, đây là Đào Nguyên thôn. Ngươi bị thương, là ta và mẫu thân cứu được ngươi a.” Khuynh Thành đáp.

Bốn chữ “tiên tử ca ca” thành công khiến gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Dạ Lan tối sầm.

“Ngươi gọi ta là cái gì?” Hắn có chút không dám tin, lại có người dám dùng từ xưng hô chết tiệt như vậy tới gọi hắn!?.

“Tiên tử ca ca a.” Khuynh Thành hướng về phía Hiên Viên Dạ Lan không suy nghĩ mà cười cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

Ai nha.

Tiên tử ca ca sau khi mở mắt, so với trước còn đẹp hơn a.

Nếu đổi lại là người khác gọi Hiên Viên Dạ Lan như vậy, bây giờ chỉ sợ đầu đã sớm dọn nhà, nhưng mà không biết vì cái gì, Hiên Viên Dạ Lan nhìn khuôn mặt mềm mại tươi cười của tiểu cô nương trước mặt, hắn một chút cảm giác tức giận cũng không có, ngược lại nội tâm có loại cảm giác ấm ấp vi diệu.

Loại cảm giác kỳ quái này, khiến mắt Hiên Viên Dạ Lan càng phát ra âm trầm.

Bỗng dưng-

Môt đạo sát khí hung ác trong nháy mắt phá không mà ra, sát khí sắc bén đem không khí đánh nát, bây giờ khí thế hùng hổ mà đến, làm ánh mắt Hiên Viên Dạ Lan lập tức lạnh lẽo.

Mũi tên đen nhánh vô tình bay đến, đếm từng cái gai nhọn sắc bén bay đến, bên trên độc quan tràn ngập, xem ra cũng là sát khí kiến huyết phong hầu

Khuynh Thành còn một mặt u mê, Vân Dục cũng còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe được tiếng vũ tiễn xé gió, chưa hiểu nhìn sang, liền đã được nam nhân vọt tới trong nháy mắt ôm lấy.

Cũng không biết tại sao mình lại theo bản năng bảo vệ hai đứa bé này, Hiên Viên Dạ Lan tốc độ cực nhanh, hai tay che chở đầu hai đứa bé, đem bọn chúng gắt gao bảo hộ ở trong ngực.

Trong nháy mắt ôm lấy hai đứa bé, trong lòng hắn không khỏi run rẩy.

Cực ít xuất hiện cảm xúc dao động, khiến đôi mày đẹp mắt như mực nhăn lại.

Bọn trẻ quá gầy.

Hai đứa bé yếu ớt đáng thương, thân thể nho nhỏ rất gầy yếu, xem ra bình thường trải qua cũng không tốt.

Gia đình nông dân dạng này, hài tử hồi nhỏ ăn không đủ no cũng là bình thường, nhưng mà Hiên Viên Dạ Lan ôm hai đứa bé, trong lòng truyền đến loại cảm giác buồn buồn kia, vẫn là làm hắn không cách nào coi nhẹ.

Hết thảy mọi ý nghĩ lóe lên bị ánh lửa ở giữa tiêu tán, Hiên Viên Dạ Lan ôm hai đứa trẻ lăn một vòng trên đất.

Hàn quang sắc bén của mũi tiễn làm người ta sợ hãi, vừa đúng xuyên qua vị trí của bọn họ vừa rồi, khí lực to lớn, càng dữ dội đến nỗi bắn thủng cái giường cũ nát.