Đằng Cận đã lâu không nhìn thấy Phong Cảnh Thành tức giận như vậy .
Mấy năm nay , mọi người người đều ngầm hiểu nên không ai dám nhắc đến cái tên Hoắc Miên trước mặt hắn , tuy rằng nhìn hắn vẫn sống rất bình thường , nhưng so với trước kia hắn càng chuyên tâm vào công việc hơn , như muốn dùng sự bận rộn để làm tê liệt đi bản thân vậy .
Cứ tưởng rằng thời gian trôi qua, Phong Cảnh Thành sẽ dần quên đi người phụ nữ đó .
Tuy nhiên , những chuyện xảy ra trong nhà cũ ngày hôm nay chứng minh rằng trong lòng anh vẫn chưa buông bỏ được quá khứ .
Trong xe , Đằng Cận nhận được tin nhắn từ mẹ Phong , sau vài giây suy nghĩ, anh yếu ớt nói với Phong Cảnh Thành .
“Phong tổng , sao anh phải khổ sở vậy chứ …”
Chưa kịp nói hết lời , anh đã nhận ngay ánh mắt sắc nhọn như dao của Phong Cảnh Thanh qua gương , anh sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng lại không dám phát ra tiếng gì nữa .
Xin lỗi Phong phu nhân , tôi đã cố gắng hết sức rồi .
Cho tôi một trăm là gan thì cũng không dám lúc Phong tổng đang tức giận mà khuyên nhũ ngài ấy đâu , tôi còn muốn sống mà .
Sau một lúc , Phong Cảnh Thành ở ghế sau chậm rãi nói .
“Thám tử tư các điều tra được tin tức gì không ?”
Đằng Cận hoang mang rồi a một tiếng mới hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
“Không có , các manh mối đều bị các đứt từ sau trận hỏa hoạn đó ,cơ quan thám tử nói rằng thi thể vẫn chưa được tìm thấy, không loại trừ khả năng là đã được cứu ra nhưng cũng có thể là đã bị thiêu thành tro trong vụ cháy đó rồi .”
“Câm miệng, để bọn họ tiếp tục điều tra .”
“Vâng”
Đằng Cận vẫn còn đang thấy nghẹn khuất thì lại nghe tiếng Phong Cảnh Thành một lần nữa .
“Công ty mời nhà thiết kế WY , tình hình thế nào rồi ?”
“Mọi chuyện đang được theo dõi rất cẩn thận ạ , nhưng có vẻ đối phương không ở trong nước Pháp nên việc liên lạc gặp chút khó khăn .”
“Thế còn nơi ở của gia tộc Công Tôn ?”
“Tin tức hiện tại mà ta có được là ở một hòn đảo bên ngoài gần Châu Âu. Dù sao cũng là một gia tộc đã ẩn cư , dù sao họ cũng cố tình che giấu để tránh sự theo dõi từ bên ngoài ,nên tin tức chính xác vẫn chưa được xác nhận.”
Sau khi nghe cấp dưới báo cáo xong , Phong Cảnh Thành thản nhiên sờ vào khuy măng sét trên áo .
“Đằng Cận”
“Vâng ?”
Người nào đó dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần , thẳng cho đến khi ………
“Hiệu suất làm việc của cậu càng ngày càng kém , cậu nghĩ sao nếu đi Châu phi công tác nữa năm ?”
“Phong tổng , tôi sai rồi , Tôi lập tức gọi người theo dõi!”
…………..
Vào buổi tối ,Thời Uyển cùng các con sau khi dọn dẹp xong nhà cửa, thì gọi đồ ăn bên ngoài về ăn , trong nội tâm vẫn cảm thấy đau vì số tiền mà bọn trẻ đã tiêu .
“Mẹ đang suy , qua vài hôm nữa sẽ đi tìm việc làm .”
Các bé nhìn nhau .
Chỉ có Thời Ngôn , Lục bảo là tín đồ ăn uống, đang gặm đùi gà , thích thú .
“À đúng rồi , mẹ cũng định đi tìm một trường mẫu giáo cho các con trải nghiệm cảm giác thú vị khi đến trường .”
“Mặc dù các con rất thông minh ,nhưng mẹ luôn cảm thấy nếu các con không đi học , các con sẽ mất đi niềm vui tuổi thơ mà các con nên có .”
“Mẹ đi làm kiếm tiền nuôi các con , còn các con chỉ cần hảo hảo đến trường học thật tốt thôi .”
Thời Uyển vẫn đang thao thao bất tuyệt thì liền nhận ra vẻ mặt khác lạ của các con trai của mình.
“các con sao vậy ? không muốn đi học hay là không muốn mẹ đi làm ? .”
Sáu đứa trẻ mỗi đứa một câu nhưng chắc một điều rằng không đứa nào muốn đi mẫu giáo cả .
Đại bảo Thời Thần: “Nhà trẻ rất nhàm chán, không hay bằng những cuốn sách y khoa của con .”
Nhị bảo Thời Lâm : “ Con còn phải giải quyết mớ hỗn độn mà mẹ để lại ở Pháp .”
Tam bảo Thời Kiên : “ Nhiều người , không thích , không đi .”
Tứ bảo Thời Tích : “Ở nhà , con phụ trách một ngày ba bữa cho cả nhà ,con còn phải giúp Inter Michelin thiết kết thực đơn cho mùa giải mới , nên không có thời gian rảnh mà đến nhà trẻ .”
Ngũ bảo Thời Thương : “Con vẫn còn vài cái sự kiện và phát ngôn cần chạy , sắp tới sẽ phải bay đi khắp nơi, thật sự không có thời gian đi nhà trẻ .”
Lục bảo Thời Ngôn : “Nhà trẻ có chân gà ngon không ? Nếu không có , con cũng không đi .”
Đại bảo Thời Thần bổ thêm một dao : “Quan trọng hơn , mẹ không thể kiểm đủ tiền để nuôi sáu chúng con .”
Thời Uyển: “ Cũng không phải do các con nói ..”
Cô đã sớm suy nghĩ về điều này.
Ở thành phố S này , không ai biết đến cô và con cô , là nơi tuyệt vời để bắt đầu cuộc sống mới.
Thời Uyển hy vọng sẽ được sống một cuộc đời bình thường .
Ban ngày thì đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, ban đêm thì đi đón các con tan học về .
Thời Uyển cảm thấy kế hoach này của mình thật hoàn hảo ,nhưng cô không nhận thấy được ánh sáng quỷ quyệt lóe lên trong mắt của các con cô .
Thời Lâm đặt bánh trứng trong tay xuống, chạy về phòng , một lúc sau lại chạy về phía phòng ăn.
Nhìn Nhị bảo cầm một tập tài liệu dày cộm trêm tay , mí mắt Thời Uyển bất giác nhảy dựng lên.
“Con không cần phải đi học hay đi làm , tại đây , chúng con có mở vài công ty , nếu mẹ thấy nhàm chán thì chọn một cái rồi chơi đi .”
Thời Uyển: “?”.