Chương 3

“ Giống”

Lông mày nhỏ của Lục Bảo Thời Ngôn cau lại hỏi :

“Mẹ , mẹ không nhận ra sao ?”

Thời Uyển thở dài .

“Như các con biết đấy , Mẹ chỉ còn lại một chút ký ức rời rạc , và mẹ không chắc 100% liệu đó có phải là Cha của các con không nữa .”

Cô nhìn cảnh vật ngoài của sổ một lần nữa chìm vào dòng suy nghĩ .

Thành thật mà nói , ký ức trước vụ hỏa hoạn đối với cô rất xa lạ .

Khi tỉnh lại , cô đã được cứu ra và đưa sang Pháp điều trị .

Cô sống sót với tư cách là Thời Uyển , trong đầu chỉ có vài ký ức rời rạc không rõ và sinh ra sáu người con mà thôi .

Nếu không phải ám ảnh sâu kín trong cơ thể cô bị chạm vào , lần đầu tiên gặp Phong Cảnh Thành , có lẽ cô sẽ không nhận ra anh chút nào .

Xe chạy đến khu dân cư ven biển ,các mẹ con cô xuống trước một khu chung cư cao cấp.

Khi Thời Uyển bị đưa đến căn phòng hai lầu trên tầng cao nhất , cô hoàn toàn bị sốc .

“Mẹ thấy thế nào ạ ? đây là căn nhà mà chúng con đã lựa chọn cẩn thận cho mẹ , một căn hộ hai tầng nhìn ra biển . ”

Nhị Bảo Thời Lâm tự kỷ mà chống nạnh ưỡn ngực .

Năm bé còn lại thấy vậy cũng làm theo , chống nạnh , dương cái cằm lên .



Thời Uyển trừng to hai mắt , không thể tin nổi mà nhìn về phía các con của mình .

“Các con thành thật khai báo cho mẹ , căn phòng này có phải của Lão Gia Tử đó đưa hay không ?”

“không phải a... , đây là được mua dưới tên Mommy .”

“Các con dùng tiền của mẹ ?”

Lúc này Đại Bảo Thời Thần cười một cách quyến rũ , nhưng giọng điệu gượng gạo nói :

“ Chính xác thì đó là tiền của chúng con .”

Thời Uyển khóe miệng co giật , không phản bác .

Đúng vậy , những đứa trẻ này tuy con nhỏ nhưng đã kiếm được nhiều tiền hơn cô rồi ,cô không dám nói điều này với ai cả ,nhưng cũng thật xấu hổ khi nói ra điều này với ai đó .

Cô là một người phụ nữ có tài và có sắc , có tâm với nghề , là người được đào tạo để trở thành người thừa kế của Thời Gia , nhưng số tiền kiếm được lại không nhiều bằng con mình .

Trong sáu đứa bé , chỉ cần một đứa thôi thì khả năng kiếm tiền cũng đủ bỏ xa cô mấy con phố .

Điều này đúng thật là phiền phức .

“Mẹ , Mẹ có thể đừng lộ vẻ sầu khổ như vậy được không ? Mẹ không cảm nhận được lòng hiếu thảo của chúng con đối với mẹ sao ? ”

“Mẹ rất vui và cảm động hehehehe ... nhưng chúng ta không thể khiêm tốn hơn một chút được sao ?”

“Khiêm tốn thế này còn chưa được sao ? Tứ Bảo vốn là muốn chọn một căn biệt thự ở đối diện . Dù sao chúng ta cũng có rất nhiều người .”



“....Không Phải , các con mua nhà đứng tên Mẹ , lão gia tử nhất định sẽ tìm được , không tới vài ngày lại bị bắt quay về Pháp .”’

Câu nói của Thời Uyển khiến bọn trẻ phải ôm chán .

Cái gọi là ngốc ba tuổi , nhưng mẹ bọn họ đã ngốc năm năm rồi vẫn là ngốc .

Một chuyện đơn giản như vậy, những đứa trẻ IQ cao như họ sao không đoán trước được chứ ?

“Mẹ , thật ra có chuyện này chúng con đã không nói rõ với mẹ .”

“?”

Đại Bảo Thời Thần đóng vai trò là người đại diện cho nhóm giải thích với Mommy : “Để ngăn ông ngoại tìm thấy chúng ta , Nhị bảo , Tứ bảo và Lục bảo đã lần lượt mua một số ngôi nhà ở một số quốc gia trên thế giới . Con đã ước tính một cách thận trọng rồi không chỉ ở thành phố S . Mẹ còn 5 tài sản đứng tên mẹ , chưa kể các tỉnh khác .”

“..”

Thời Uyển nghe vậy cảm thấy tim co rút dữ dội .

“ À nhân tiện trước khi lên đường ,tránh để ông ngoại tìm đúng địa điểm, chúng con đã dùng cùng một cách, chúng con cùng cố tình mua vài vé máy bay từ các nước khác nhau , để đánh lạc hướng người của ông ngoại chắc bây giờ họ đang phát điên lên vì mánh khóe của chúng ta hết rồi .”

Sau khi Thời Thần nói xong , một số trong chúng tỏ vẻ đáng yêu chờ khen thưởng .

Thời Uyển che mặt suy sụp hoàn toàn .

“Im đi ,mấy cái phá gia chi tử ,đừng nói gì nữa cả! Whoo whooo...”

Gia đình có sáu người con trai thần tài , có thể kiếm tiền nhưng cũng rất phá của, nên chặt nhỏ ra nấu hay hầm cách thủy nhỉ .

Nấu chín .