Chương 5: Quá là dễ thương! Chuyện này đúng là chuyện mà nam nhân phải làm!

Lâm Giai Dĩnh nói một câu, hai người đều lâm vào trầm mặc.

Tô Hằng như có điều suy nghĩ nhìn qua Lâm Giai Dĩnh nói: “Nhũ danh đâu?”

“Là số thứ tự. . .”

Lâm Giai Dĩnh quay đầu đi chỗ khác, có chút lúng túng nói: “Để cho dễ nhớ, lão đại gọi Đại Bảo, lão nhị gọi Nhị Bảo. . .”

“Tiếp đó lão tam gọi Tam Bảo, lão tứ gọi Tứ Bảo, lão Ngũ lão Lục gọi Ngũ Bảo Lục Bảo?” Tô Hằng xấu hổ.

Nhũ danh này cùng với chú chó nhỏ cái này có cái gì khác nhau. Con còn nhỏ nên không biết cũng không sao. Nhưng sau khi lớn lên đến lúc đó chúng biết còn không phải là khóc đến chết hay sao.

Ngẫm lại bản thân mình sau nay lão đại được 20 tuổi gọi là Đại Bảo, Tô Hằng đã cảm thấy tê cả da đầu.

“Trước hết nghĩ nghĩ tên cho chúng a.” Tô Hằng nói.

Lâm Giai Dĩnh nhướng mày, không có ý tứ rõ ràng nói ra: “Tôi cho chúng một cái tên.”

“. . .”

Trầm mặc nhìn sang Lâm Giai Dĩnh, Tô Hằng thở dài: “Nhà cô có từ điển không.”

“Có a.” Lâm Giai Dĩnh gật đầu.

Cô nghi hoặc nhìn Tô Hằng, sau đó hỏi: “Sao anh tìm từ điển là để làm gì?”

Tô Hằng chậm rãi đứng dậy, nhoẻn miệng cười nói: “Đương nhiên là dùng để đặt tên.”

“Đặt tên?”

Lâm Giai Dĩnh sững sờ, trong lòng nghi hoặc nhìn Tô Hằng.

Cô luôn cảm thấy ý tưởng của Tô Hằng có chút gì đó không thích hợp.

Nhưng là cô không nghĩ ra là nơi nào không thích hợp.

Trầm mặc một lát, Lâm Giai Dĩnh đưa từ điển giao cho Tô Hằng.

Tô Hằng cùng Lâm Giai Dĩnh thân là cha mẹ của bọn trẻ, cứ như vậy ôm lấy từ điển, bắt đầu nghĩ tên cho bọn trẻ.

. . .

Sau nửa giờ.

Trong phòng, Tô Hằng cùng Lâm Giai Dĩnh chỉ vào một câu thành ngữ.

Tô Hằng: “Cái này vẫn là phù hợp hơn.”

Lâm Giai Dĩnh: “Không, tôi cảm thấy cái này thích hợp hơn.”

Tô Hằng nhíu mày: “Chọn một trong hai?”

Lâm Giai Dĩnh mím môi: “Làm sao chọn? Cũng không thể nào oẳn tù tì a?”

“Liền oẳn tù tì a.”

Tô Hằng nói xong, duỗi ra nắm đấm.

Lâm Giai Dĩnh trầm mặc mấy giây, tiếp theo lấy duỗi ra tay của mình ra nắm tay trắng nõn.

“Oẳn tù tì!”

Khi Lâm Giai Dĩnh hô một tiếng, hai người đồng thời đưa tay ra.

Tô Hằng là cái kéo.

Lâm Giai Dĩnh là bao.

Miệng nhỏ cong lên, Lâm Giai Dĩnh có chút ủ rũ.

Nhìn vẻ mặt oan ức của cô, Tô Hằng đột nhiên cảm thấy mình không nên cùng với cô như vậy mà so đo.

Mặc dù đã là một người mẹ.

Nhưng là theo như quan sát của anh, người hướng dẫn mình rất yêu kiều tâm tư kín đáo.

Thở dài Tô Hằng dứt khoát nói: “Người thua có trách nhiệm đặt tên.”

“Ân?”

Lâm Giai Dĩnh đôi mắt sáng lên rõ ràng. Bất quá cô lại tận lực che giấu đi vẻ kích động của chính mình, ho nhẹ một tiếng nói: “Không nghĩ tới anh vẫn rất thân sĩ.”

“Không tồi.” Tô Hằng gật đầu.

Với đứa bé, với Lâm Giai Dĩnh, chính mình chắc chắn sẽ không giống như kiểu trước đây.

Nhiệm vụ của mình bây giờ là chăm sóc tốt cho Lục Bảo cùng Lâm Giai Dĩnh.

“Ngữ tiếu yên nhiên, con gái chúng ta, liền gọi lần lượt Tô Ngữ, Tô Tiếu, Tô Yên, Tô Nhiên.”

Lâm Giai Dĩnh hài lòng cười cười, tiếp theo nhìn về phía Tô Hằng nói: “Hai đứa con trai kêu là gì?”

“Tô Thần Tô Triệt a.” Tô Hằng nói: “Để bọn chúng sau này lấy trầm tĩnh làm điểm, sau này bảo vệ chị em của mình.”

“Có thể, tên rất hay.” Lâm Giai Dĩnh thêm hài lòng.

Sau lần trao đổi lẫn nhau này,cảm giác xa lạ giữa hai người đã giảm đi không ít.

Tô Hằng thậm chí nảy sinh một loại ảo giác.

Mình cùng Lâm Giai Dĩnh, đã là vợ chồng nhiều năm.

“Nhũ danh vẫn là gọi như lúc đầu a.”

Tô Hằng như có điều suy nghĩ, Lâm Giai Dĩnh đột nhiên đề nghị.

Tô Hằng nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng.

Nhưng là Lâm Giai Dĩnh tựa hồ đã quen gọi mấy nhũ danh này.

“Thuận miệng mà.” Lâm Giai Dĩnh nói.

Tô Hằng vừa định mở miệng, cô đột nhiên nói bổ sung: “Nhũ danh đơn giản dễ nuôi!”

Không phải chỉ là tên dễ nuôi sao?

Tô Hằng bất đắc dĩ.

Nhìn thấy Lâm Giai Dĩnh nhìn mình chờ mong như một cô gái nhỏ, hoàn toàn mất đi vẻ uy nghiêm trên bục giảng lúc trước, Tô Hằng lại cảm thấy mềm lòng.

Thôi quên đi.

Ai bảo mình ăn mềm không ăn cứng!

Bất quá bây giờ nghĩ là như vậy.

Mình cùng Lâm Giai Dĩnh mặc dù không có kết hôn, nhưng cũng được coi là vợ chồng đúng không?

Tô Hàng ẩn ẩn cười một tiếng, đột nhiên đối với Lâm Giai nói: “Lâm lão sư, ngươi cũng sẽ chăm sóc hài tử, với lại ngươi cũng xem như lão bà của ta, cũng đừng nhường người giữ trẻ dạy ta làm sao chiếu cố con chúng ta, ngươi đến dạy ta a.”

Tô Hằng cười nhạt một tiếng, đột nhiên nói với Lâm Gia Dĩnh: "Cô giáo Lâm, cô cũng đã chăm sóc bọn trẻ, cô cũng xem như là vợ của tôi. Đừng để người trông trẻ dạy tôi chăm sóc con của chúng ta. Hay là cô đến đây dạy tôi đi.

“Lão. . . Lão bà?!”

Lâm Giai Dĩnh khuôn mặt liền ửng đỏ.

Cô lùi về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn Tô Hằng.

“Sao anh có thể gọi như vậy với tôi!”

Nhìn thấy phản ứng của Lâm Gia Dĩnh, Tô Hằng bật cười, càng muốn trêu chọc cô.

Hắn nhanh chóng đứng dậy ép sát trước mặt Lâm Giai Dĩnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng của cô, cười nói: “Hiện tại quan hệ của hai ta là loại này a, có được không?”

“Anh. . .”

Lâm Giai Dĩnh bị Tô Hằng chọc cho toàn thân run rẩy.

Cô khoác lên lại bộ dáng uy nghiêm thường ngày của mình, mắng Tô Hằng đừng tùy tiện đùa giỡn như vậy.

Nhưng vừa mở miệng, thanh âm kia lại rất nhẹ nhàng.

“Chúng ta còn chưa có kết hôn mà. . .”

Nghe vậy, Tô Hằng nhướng mày, xoa cằm suy nghĩ.

Còn chưa kết hôn, đúng là một vấn đề.

Trước hết, tôi tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với bố mẹ về mối quan hệ giữa hai người và sáu bé con này.

Thứ hai, mình không muốn như thế mà qua loa kết hôn.

Lâm Gia Dĩnh, người phụ nữ này, cô ấy xứng đáng được đối xử tốt.

“Chuyện kết hôn này, chúng ta. . .”

Tô Hằng vừa muốn trả lời thì một tiếng khóc đột nhiên truyền đến

“Oa!”

Tô Hằng nhìn lại, phát hiện là Lục Bảo Tô Nhiên tỉnh lại.

Bé con dang rộng lấy hai chân, một bên gặm bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình, một bên nức nở.

Đôi bàn tay nhỏ bé đầy thịt được cô nhai một cách ngon lành.

Tô Hằng hoài nghi phía trên bôi mật ong.

Không chỉ có như thế.

Đôi mắt to đầy nước của Lục bảo đầy nước mắt, giọt nước mắt đọng trên lông mi, theo lông mi rung lên bần bật.

Hai má phồng lên, hơi ửng đỏ.

Quá là dễ thương!

Tô Hằng hít sâu một hơi, cảm thấy nhịp tim của mình ngừng đập.

Trước kia thấy một đứa trẻ khóc, phản ứng đầu tiên của nó là khó chịu.

Nhưng bây giờ nhìn thấy con gái mình khóc, phản ứng đầu tiên của hắn là bé con này khóc đáng yêu làm sao!

Quả nhiên.

Chăm sóc bé con, đây là điều là một đại nam nhân nên làm!

. . . . .

. . . . .