Chương 14: Hai người kia nhìn khá quen mắt!

Một tên cô gái Vu Hiểu Phỉ, đã gác chân xe đạp xuống và tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Này, Tiểu Dĩnh, cô cho rằng bộ dáng của người phụ nữ trước mặt có chút quen mắt không?

Đặng Dĩnh, người được gọi là Tiểu Dĩnh, cau mày gật đầu: "Thật sự rất quen..."

"Người phụ nữ đó ... hình như là cô giáo Lâm! Bên cạnh là chồng của cô ấy!" Vu Hiểu Phi đột nhiên hưng phấn.

Đặng Dĩnh cau mày khi nghe điều này, "Nhưng không phải Lâm giáo sư vẫn chưa kết hôn sao?"

“Bất quá...... Ta cũng cảm thấy nam nhân kia bóng lưng rất quen, nhưng mà nhớ không nổi là ai.”

Vu Hiểu Phỉ xoa cằm, giống như thám tử một dạng hưng phấn: “không phải là lão sư nào đó trong trường học a?”

“Ân...... Không rõ lắm.” Đặng Dĩnh lắc đầu.

Cùng cô so sánh, Vu Hiểu Phỉ nhưng gặp nhiều kích động.

“Ai nha ~ đoán cũng vô dụng, theo sau xem chẳng phải sẽ biết hay sao.”

Vu Hiểu Phỉ không nhịn được khẽ nói.

Đặng Dĩnh nhíu mày, lo lắng nói: “không tốt lắm đâu? Ta cảm giác Lâm giáo sư nhìn rất...... như là rất khó ưa, chúng ta vạn nhất bị cô ấy nhìn thấy......thì làm sao”

“Sợ cái gì, chúng ta lại không trốn học, hơn nữa đây coi như là ngẫu nhiên nhìn thấy!”

Vu Hiểu Phỉ một cái chớp mắt, cười nói: “Nếu như cậu thực sự lo lắng, chúng ta liền đứng cách xa mà nhìn, không tới gần!”

“Cái này......”

Đặng Dĩnh suy nghĩ một chút, vẫn do dự. Mắt thấy hai người đi xa, Vu Hiểu Phỉ nhịn không được.

“Đi rồi, nếu không nhanh thì mất dấu thì làm sao!”

Sau khi nói xong, cô ấy không đợi Đặng Dĩnh gật đầu, mà đã nắm lấy tay Đặng Dĩnh và đi về phía lối vào trung tâm thương mại.

......

Lối vào của trung tâm mua sắm. Vì hôm nay là cuối tuần nên có rất nhiều người.

Vừa đến gần lối vào của siêu thị, Tô Hằng và Lâm Gia Dĩnh liền nhìn thấy một dòng người đều đặn đẩy xe.

“Cẩn thận một chút.”

Thấy Lâm Giai Dĩnh suýt chút nữa bị xe đẩy đυ.ng vào, Tô Hằng nhanh chóng kéo cô lại gần mình. Khi hai người chạm vào cơ thể, nhiệt độ nóng bỏng lập tức tản ra trên người Lâm Giai Dĩnh. Lâm Giai Dĩnh tránh sang một bên hai bước như điện giật, nhanh chóng liếc nhìn Tô Hằng, sau đó xoay người rời đi.

“Không có việc gì......”

“Cái gì?”

Tô Hằng nói, ghé sát tai vào Lâm Giai Dĩnh. Giọng Lâm Giai Dĩnh quá nhỏ, trong siêu thị âm thanh lại lớn, hắn là thật sự không nghe rõ. Nhìn khuôn mặt Tô Hằng gần trong gang tấc, Lâm Giai Dĩnh giật mình hít sâu một hơi. Đôi mắt hoa mai của cô ấy tròn xoe, với một chút ngạc nhiên trong đó. Nhưng nhiều hơn, vẫn còn hồi hộp và ngại ngùng. Hành vi của Tô Hằng luôn nằm ngoài dự đoán của cô.

Ánh mắt né tránh nhìn sang một bên, Lâm Gia Dĩnh khẽ mở môi, vừa vặn cất giọng, run rẩy nói: "Tôi nói tôi không sao!"

“Dạng này a.”

Cảm nhận được làn gió nóng thổi bên tai, Tô Hằng cười tủm tỉm nhéo mặt Lâm Giai Dĩnh.

Cảm giác này.

Thoải mái!

"Theo tôi."

Tô Hằng nói tay thì đẩy xe, để cho Lâm Gia Dĩnh một tay túm lấy góc áo.

Nhìn hành động giống như chăm sóc một đứa trẻ của Tô Hằng, Lâm Giai Dĩnh cảm thấy xấu hổ và khuôn mặt đỏ bừng.

Kẻ xấu xa này!

Đây thực sự là coi cô như một đứa trẻ?

Nhưng......

Cô không ghét nó chút nào, cô ấy có vẻ hạnh phúc một chút.

Sau khi cắn môi dưới ẩm ướt, khóe miệng Lâm Giai Dĩnh khẽ cong lên.

Nhưng sau đó, cô cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được trong lòng.

Sợ hãi!

Nếu gặp một người quen vào thời điểm này.

Cho dù có cho cô cả trăm cái miệng cũng chưa chắc đã giải thích được.

Lâm Gia Dĩnh cau mày một giây, nhanh chóng nhìn xung quanh.

Cô chắc chắn rằng không có vấn đề gì nên cô hầu như không thể thả lỏng.

Hẳn là sẽ không trùng hợp như vậy!

“Khu vực sữa bột ở phía trước, chúng ta đi qua.” Tô Hằng nói, chỉ vào cái kệ phía trước.

Lâm Giai Dĩnh gật đầu, tiếp tục kéo Tô Hằng góc áo, lẳng lặng đi theo hắn.

......

Trong khi Tô Hằng và Lâm Giai Dĩnh chuẩn bị đi qua khu sữa bột, thì Vu Hiểu Phỉ và Đặng Dĩnh đã đi theo họ từ rất lâu.

“Người phụ nữ đó nhất định là cô giáo Lâm!” Vu Hiểu Phỉ chỉ ngón trỏ lên.

Nàng chậc chậc hai tiếng, bắt đầu cười hắc hắc: “Lâm lão sư cùng người nam kia thân mật như vậy, không phải là bạn trai a?”

Vu Hiểu Phi nhíu mày rồi lẩm bẩm: "Tiểu Dĩnh, cậu cho rằng sau khi tiến lại gần, người đàn ông bên cạnh cô giáo Lâm càng nhìn càng quen hơn không phải sao?"

“Ân, có chút.”

Đặng Dĩnh cau mày.

Từ lúc nãy, cô ta cảm thấy người đàn ông đó, cô ta đã thực sự nhìn thấy anh ở đâu đó.

Chỉ là chưa nhìn thấy mặt, thật sự nhớ không nổi.

"Đi thôi, chúng ta từ bên kia đi vòng quanh, có cơ hội gặp gỡ bọn họ!"

Vu Hiểu Phỉ liếc mắt cười, càng nghĩ càng đậm.

Những gì cô ta nói trước đây chỉ là nhìn lướt qua và đã bị cô ấy hoàn toàn quên mất.

Đặng Dĩnh chưa kịp nói thì cô ta đã bị kéo sang phía bên kia giá sách.

......

Trong lúc hai người đi dạo, Tô Hằng đã cùng Lâm Gia Dĩnh đến khu sữa bột.

Sau khi nhìn đến sữa bột trên kệ rồi đến giá, Tô Hằng nhướng mày.

Giá của những loại sữa bột này thực sự không hề thấp.

Ồ, không, có những loại thì rẻ quá.

Nhưng mà tiền nào của nấy.

Đối với trẻ em, tốt hơn là nên cẩn thận.

Nhưng đây thực sự là như Lâm Giai Dĩnh đã nói trước đây.

Sữa bột cô chuẩn bị cho bọn trẻ đã là tốt nhất rồi.

Giá vượt xa các loại sữa bột khác.

Đủ để thấy rằng Lâm Giai Dĩnh thực sự rất quan tâm đến các tiểu tử trong nhà.

“Chính là cái này.”

Lâm Giai Dĩnh nhìn thấy sữa bột quen thuộc, liền cầm hộp sữa lên.

Giá lại tăng.

650 nhân dân tệ.

Chỉ sau vài ngày.

“Em muốn gì?” Tô Hằng hỏi khi thấy cô ngơ ngác nhìn bảng giá.

Khi Lâm Giai Dĩnh đang suy nghĩ, đôi môi hồng hào khẽ lẩm bẩm, cô nhìn Tô Hằng nói: "Tôi đang nghĩ, có nên đổi sang một loại sữa khác rẻ hơn không?"

"Giá sữa bột này tăng quá nhanh ..."

“Không cần đổi, cứ để bọn chúng ăn cái này.” Tô Hằng lắc đầu: “Nếu như dùng sữa bột khác có xảy ra vấn đề gì, không phải chúng ta càng lo lắng hơn hay sao?

Anh nhớ lại vấn đề với sữa bột hồi đó.

“Tốt a, mua trước hai bình.”

Lâm Gia Dĩnh nghĩ Tô Hằng có ba bốn ngàn, cho nên liền lấy hai lon bỏ vào trong xe đẩy hàng.

Cô không muốn Tô Hằng phải chịu quá nhiều áp lực vì chuyện mua sữa bột.

Và mỗi khi nghĩ đến thân phận hiện tại của Tô Hằng, Lâm Gia Dĩnh lại cảm thấy tội lỗi khi anh ta dùng tiền của mình để mua sữa bột.

Rõ ràng là cô ấy nên chịu trách nhiệm về phần này.

Nhìn thấy điều này, Tô Hằng nhướng mày, trực tiếp đoán ra tâm tư của Lâm Gia Dĩnh.

Người phụ nữ này lại bắt đầu lo lắng về bản thân của mình.

Tôi có 20.000 tệ ở đây, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ lấy hai hộp sữa bột.

Còn việc tích trữ sữa bột thì sao?

Tô Hằng buồn bực thở dài, âm thầm lấy điện thoại ra.

..........................................................................

. . . . .