Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Thai Sáu Bảo: Mẹ Con Là Nữ Thần Giảng Viên

Chương 1: Sáu đứa con?!

Chương Tiếp »
Hoa Hạ, Thượng Hải.

Khách sạn Ramada Plaza Pudong South tầng 22, phòng cạnh biển bên trong có một cái giường lớn.

“Tê...

Tô Hằng mơ màng ngồi dậy với cái đầu nao nao, tiện tay cầm lấy chai nước khoáng trên mặt bàn VOSS đổ xuống.

“Nấc!”

Một tiếng nấc đánh phát ra, Tô Hàng cảm thấy dễ chịu nhiều.

Tối hôm qua anh ấy uống quá nhiều, khuôn mặt hắn hiện tại đều đã tê liệt.

Tô Hằng sờ sờ một bên mặt của chính mình , thuận thế nhìn về phía phía bên phải.

Ân????

Bên cạnh mình làm sao còn nằm một người?

Tóc đen dài đến vai, cổ thon, bên trên có nốt ruồi.

“Hô”

Tô Hằng thở dài ra một hơi.

Cũng may cô là phụ nữ, nếu không Tô Hằng sẽ phải nhanh đi khoa trực tràng kiểm tra.

Sau khi yên lòng, Tô Hằng cẩn thận nhìn người bên cạnh.

Ân, là một mỹ nhân.

Lông mi dài, cái mũi nhỏ nhắn, vành tai ửng hồng dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào có thể nhìn thấy sợ lông mịn.

Và quan trọng nhất là, cô ấy là lần đầu tiên!

Bởi vì trên khăn trải giường có vết máu!

Khuôn mặt xinh đẹp này, chính mình xem ra là không thiệt thòi.

Tô Hằng nhếch mép, nhìn cái miệng nhở nhắn hồng nhuận của cô gái.

Có phải hay không, còn có những chỗ khác là màu hồng phấn?

Dù sao tối hôm qua cái gì cũng không nhớ rõ, dư vị một lần, dư vị một lần!

Vừa nghĩ đến đây, Tô Hằng tay, vươn tay hướng cô gái che kín bằng chăn mền.

“Ân?!”

Thật vừa đúng lúc, cũng chính là ở thời điểm này, đôi mắt to tròn ngập nước của cô gái mở ra.

Tô Hằng dừng tay ở nơi đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, hai mặt nhìn nhau.

“A!!!!”

Một giây sau đó, một giọng sắc nhọn của cô gái vang lên.

“Đừng hét, đừng hét nữa!”

Tên cặn bã Tô Hằng không khỏi kinh ngạc trước tình huống này, lập tức lên tiếng trấn an cô gái.

Nhưng cục diện này quá mức ‘Căng Thẳng’, cô gái này không ngừng la hét.

Nếu cứ hét lên như vậy thì mọi người ở bên ngoài đều có thể nghe thấy.

Nói thêm cũng vô ích, Tô Hằng trực tiếp dùng miệng hôn môi cô gái.

“Ô ô ô... Anh làm gì vậy!” Cô gái tránh thoát ra, lấy tay lau lau miệng còn lôi kéo tơ bạc.

Nhìn thấy cô gái không còn la hét, Tô Hằng bắt đầu cùng với cô gái nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Hai người chỉ nhớ rõ là họ gặp nhau tại quán cà phê, nói chuyện thật vui về sau, hai người tìm địa phương ăn cơm. Sau đó, cả hai đều uống quá chén.

Về phần như thế nào đi vào khách sạn, trí nhớ của người đều rời rạc, không nhớ nổi một chút nào.

Nhắc lại chuyện này, cô gái có chút cô đơn co ro thân thể, nhìn qua Tô Hằng hỏi:

“Làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ?” Tô Hằng gãi gãi đầu, “Cứ như vậy thôi.”

Muốn Tô Hằng chịu trách nhiệm, đây là rất không có khả năng.

Bởi vì lúc này Tô Hằng, vẫn là một sinh viên đang học năm thứ ba đại học!

Đại học còn chưa tốt nghiệp thì làm sao có thể nuôi con được?!

Tuy nhiên, không giống với những sinh viên đại học khác, Tô Hằng là một tên người xuyên việt.

Sau khi đến thế giới song song này, Tô Hằng trở thành thiếu gia nhà giàu, gia thế vô cùng giàu có.

Chính là vì điều này mà anh không có hứng thú với việc học hành, suốt ngày ăn chơi bét nhè.

Thấy Tô Hằng không muốn có ý định chịu trách nhiệm cho việc xảy ra tối ngày hôm qua, cô gái này cũng không phải thuộc dạng thích dây dưa người với người khác.

Cô cũng hiểu liền là tình một đêm, nếu mà mình dây dưa như vậy thì cũng quá khó coi đi.

Vì vậy, cô gái không nói bất cứ điều gì, và cả hai đều nhận thức được điều đó.

Sau đó, cả hai người mặc lại quần áo đang nằm tán loạn trên sàn, liền tự mình roiwd đi.

“Sớm biết như vậy, trước khi rời đi, tôi sẽ nhìn lại.”

Tô Hằng hồi tưởng lại bộ dáng hoàn mỹ của cô gái,tiếc nuối lắc đầu.

...

Chào mừng các bạn tân sinh viên!

Kéo lấy vali Tô Hằng đứng trước cổng trường đại học Giao Thông Thượng Hải, nhìn tấm băng rôn trước cửa, trong lòng có chút cảm khái.

Thời gian một năm thật sự là quá nhanh.

Trong thời gian một năm, thật sự có quá nhiều chuyện phát sinh.

Sự kiện lớn nhất là công ty của nhà Tô Hằng đã phá sản sau một sự thay đổi.

Tô Hằng lập tức từ cậu ấm, biến trở về thành một sinh viên vừa học vừa làm việc ngoài giờ.

Mà cha mẹ của hắn, cũng cả ngày bận rộn bôn ba, muốn chấn chỉnh cứu vớt lại tình hình.

Cũng may Tô Hằng là người có bản lĩnh, sẽ không bởi vì những thứ này đả kích liền cam chịu, cả ngày mặt mày ủ rũ.

Một năm này trải qua, ngược lại tôi luyện tâm trí của anh ấy.

Khiến cho hắn càng thêm trầm ổn.

Tô Hằng vượt qua đám đông, đi về phía một tòa nhà văn phòng mà đi đến.

Hắn lần này trở lại trường đại học Giao Thông Thượng Hải, cũng không phải tới làm sinh viên, mà là đến làm một trợ giảng.

Tô Hằng đã là sinh viên đại học năm 4, mặc dù còn chưa tốt nghiệp, nhưng bởi vì biểu hiện xuất sắc thành tích đáng nể, cho nên được chọn làm trợ giảng, nếu như biểu hiện thật tốt, sau khi tốt nghiệp có thể lưu tại trường học làm việc.

Sau khi giao tài liệu ở bàn làm thủ tục và hoàn thành thủ tục, Tô Hằng về ký túc xá thu dọn đồ đạc, sau đó đi đến phòng học được phân công của mình theo thông báo từ tổ giảng viên.

Mỗi lớp được phân một giảng viên hướng dẫn và một giảng viên trợ giảng.

Tô Hằng còn chưa chính thức tốt nghiệp liền được chọn làm trợ giảng, đây là chuyện hiếm thấy.

Tô Hằng chỉ biết người hướng dẫn mình tên là Lâm Giai.

Anh không biết chính xác người đó là bao nhiêu tuổi thuộc dạng người nào.

Bởi vì anh nghe nói, Lâm Giai là giảng viên từ đại học khác điều tới.

...

Khi Tô Hằng bước vào lớp, giảng viên hướng dẫn Lâm Giai còn chưa tới.

Nhìn thấy Tô Hằng, sinh viên trong phòng học đều trầm mặc vài giây.

Tiếp theo đó là bắt đầu xì xào bàn tán.

“Đây là ai a? Đẹp trai quá!”

“Không phải là giảng viên của chúng ta a?”

“Không phải giảng viên hướng dẫn, hình như là một vị sư huynh, nhưng là sắp tốt nghiệp, có thể là một trợ giảng?”

“A a, là dạng này a.”

Nghe phía dưới nói chuyện, Tô Hằng cười nhạt một tiếng và bắt đầu tự giới thiệu.

“Xin chào các bạn học, ta là các người đến trợ giảng của các bạn, tôi tên là Tô Hằng. Cũng là sinh viên của đại học Giao Thông Thượng Hải, nhưng tôi cũng rất nhanh sẽ tốt nghiệp, các bạn cũng có thể gọi tôi là sư huynh.”

“Thật đúng là trợ giảng a, nhưng cũng coi là cùng học một trường!” Một nữ sinh thôt lên.

Một nữ sinh khác hỏi tiếp: “Tô sư huynh đã có bạn gái chưa ạ!”

Một câu hỏi khiến Tô Hằng bất đắc dĩ không trả lời được.

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót đột nhiên vang lên.

Một người phụ nữ bướ vào cửa.

Trong lúc nhất thời, tất cả sinh viên đều đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ.

Một người phụ nữ trẻ tuổi một thân trang phục OL chuyên nghiệp, đối diện với ánh mắt bốn phía bay tới, cô ấy tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào, ánh mắt nhẹ nhàng, biểu lộ bình tĩnh.

Thậm chí mang theo một chút cảm giác xa lạ.

“Đó là ai a?”

“Không rõ lắm. Nhưng là vóc người này, chậc chậc...”

“Đừng ngốc, ta cảm giác đây là một băng sơn mỹ nhân, không dễ đυ.ng vào đâu.”

“Ân, nhìn lên đến xác thực rất nghiêm túc.”

Các bạn nam nhìn chằm chằm nữ nhân trẻ tuổi, không khỏi tiếc nuối.

Tại lúc bọn họ nhìn về phía cô gái, Tô Hằng thả xuống cuốn sổ điểm danh, cũng nhìn qua sang.

Ân?

Ánh mắt của hắn hơi nheo lại.

Người phụ nữ này... Luôn cảm thấy có chút quen mắt.

Người phụ nữ tựa hồ là có chút nóng nảy, không nhìn thấy Tô Hằng.

Bước nhanh đi vào bục giảng phía trước, cô bình tĩnh nói: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lâm Giai Dĩnh, tôi sẽ là giảng viên hướng dẫn của các bạn trong thời gian tới.”

Giảng viên hướng dẫn cũng tương tự như giáo viên đứng lớp ở trung học và trung học phổ thông.

Cô nói tiếp: “Trong những ngày tới tôi sẽ là người hướng dẫn các bạn trong khóa này .”

Các bạn học vỗ tay rầm rộ lên, các bạn học nam nhìn cô hướng dẫn xinh đẹp.

“Ba ba ba ba ba ba!”

“Hoan nghênh Lâm giảng viên!”

Để ý tới những ánh mắt kia, Lâm Giai Dĩnh bình tĩnh gật gật đầu.

Ngay sau đó, cô bắt đầu tìm kiếm tài liệu trong cặp của mình, tìm kiếm sổ điểm danh.

Thế nhưng là sổ điểm ấy danh sách, tựa hồ như là cô không mang theo.

Lâm Giai nhíu mày, càng thêm lo lắng.

Một bên Tô Hằng nhìn, nhún nhún vai, đem sổ điểm danh mang qua.

Hắn là trợ giảng, nhiệm vụ liền là phụ giúp giảng viên quản lý lớp.

Đưa sổ điểm danh, cũng không tính là gì.

“Cảm ơn.”

Cầm lấy sổ điểm danh, Lâm Giai Dĩnh khách khí gật đầu.

Cô có chút thở dài, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hằng.

Một giây sau, cô choáng váng.

“Ba!”

Sổ điểm danh trong tay Lâm Giai Dĩnh lập tức rơi xuống.

Giống như buổi sáng một năm trước, cô mắt to mắt, sững sờ mà nhìn Tô Hằng.

Tô Hằng cũng đang nhìn Lâm Giai Dĩnh.

Vừa nhìn rõ là Lâm Giai, hắn nhớ lại điều gì đó.

Ngay sau đó, vẻ mặt của Tô Hằng cũng bắt đầu trở lên sửng sốt, cùng Lâm Giai Dĩnh chấn kinh.

Một năm trước xảy ra chuyện tình một đêm với nữ nhân này, vậy mà bây giờ trở thành ta giảng viên?

Một năm trước xảy ra chuyện tình một đêm với nam nhân này, lại là sinh viên trường học này?

Hai người kinh ngạc nhìn nhau.

Vào lúc này, lớp học im lặng, và tất cả học sinh đang quan sát họ.

Trong hoàn cảnh này, người hướng dẫn và sư huynh quen nhau?! Nào chỉ là nhận biết đâu mà hai người còn ngủ chung với nhau.

...

Thật vất vả mới kết thúc tiết học, Tô Hằng nhìn thấy Lâm Giai Dĩnh đang nháy mắt với hắn.

Ngầm hiểu gật gật đầu, Tô Hằng đi theo sau Lâm Giai Dĩnh.

Hai người yên lặng không nói lời nào, một trước một sau từ từ đi.

Sau khi lên sân thượng xung quanh vắng vẻ, hai người đều dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không biết nói cái gì.

Dù sao thì sau lần từ biệt liền là một năm, hai người không có gặp lại nhau lần nào.

“Anh vẫn khỏe chứ?” Lâm Giai Dĩnh mở miệng đầu tiên, đánh vỡ yên lặng.

“Ân, vẫn tốt.” Tô Hằng cũng không bán tín bán nghi đạo đức giả(*), thuận miệng hỏi: “Còn cô thì sao?

Câu hỏi đơn giản này, không biết trong lòng Lâm Giai Dĩnh đã cảm động đến điểm nào.

Ánh mắt của cô, đột nhiên bắt đầu ửng đỏ.

Rồi nước mắt lăn dài trên má.

“Ô...”

Cô gái xinh đẹp, khóc lên đến cũng đẹp mắt.

Lâm Giai Dĩnh thút tha thút thít lấy, hàng mi mảnh mai đẫm lệ.

“Cô đừng khóc a!”

Tô Hằng vội vàng nhìn xung quanh, liền sợ người khác nhìn thấy mình khi dễ Lâm Giai Dĩnh.

Hơn nữa, hắn căn bản vốn không biết làm sao an ủi cô.

“Xảy ra chuyện gì?” Tô Hằng nhíu mày hỏi thăm.

Lâm Giai lấy ra khăn tay lau lau nước mắt, vuốt ngực, xoa dịu cảm xúc của mình.

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Giai Dĩnh nhìn Tô Hằng, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta sinh sáu đứa con, tất cả đều là của anh.”

Tô Hàng: “???

P/S: Người mới truyện mới, xin like, xin phiếu giới thiệu, xin thưởng, xin mọi người ủng hộ! Thankssss!!!
Chương Tiếp »