Nàng mau mau chạy trốn, lúc này người của Nhϊếp Chính Vương phủ còn chưa thể đuổi theo. Tô Thiển vội vàng dùng linh lực hong khô quần áo, khoác thêm một tầng váy áo màu đỏ bên ngoài y phục đi đường. Sau đó đi đến một cái khách điếm cách đó không xa.
Cùng lúc đó, bên trong Cửu Vương phủ.
Trên trường kỷ bên ngoài bể tắm, Tiêu Yến mặc lớp nội y màu trắng, chính nín thở ngưng thần, nghiêm túc vận công loại bỏ độc tố trong cơ thể.
Đông Duyên bay nhanh tới hội báo, kết quả lại thấy được chủ tử nhà mình đôi môi tái nhợt đang vận công bài độc. Đông Duyên trong lòng kinh hãi, hắn không dám quấy rầy, mắt thấy Tiêu Yến đem độc tính toàn bộ bức đến đầu ngón tay, theo sau đuổi đi bắn ra. Linh lực cắt qua đầu ngón tay, một đạo đen nhánh độc huyết lập tức bắn ra rơi xuống trên mặt đất, tản mát ra một cổ mùi tanh của độc mạnh.
“Tên thích khách kia dám hạ độc Vương gia?”
Đông Duyên lửa giận không thể dập, người đầy sát khí nói.
“Thỉnh Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định đem hết toàn lực bắt lấy thích khách kia rồi xử tử, rửa sạch sỉ nhục ngày hôm nay!”
Nhưng mà lời nói dõng dạc hùng hồn của Đông Duyên thế mà đổi lấy lại là một ánh mắt hình viên đạn của Tiêu Yến. Ánh mắt lãnh khốc vô tình, như mũi nhọn dọa sợ tới mức Đông Duyên nháy mắt liền quỳ, vùi đầu thật sâu không dám ngẩng lên. Chuyện này là sao? Hắn nói sai cái gì rồi sao?
Đông Duyên nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra, chỉ có thể đổ mồ hôi đầy người, run bần bật quỳ trên mặt đất.
“Bắt lấy nàng, còn sống.” Tiêu Yến đột nhiên hồi tưởng lại đôi mắt phượng kia, mệnh lệnh nói.
“Thuộc hạ nhận lệnh!” Đông Duyên vội vàng đáp ứng.
“Đúng rồi, nàng là tới làm gì?” Tiêu Yến hỏi.
“Khởi bẩm Vương gia, người này đột nhập bảo khố, trộm đi phượng vũ hoa.” Đông Duyên nói.
Mắt Tiêu Yến lóe lên tia sao, ung dung nói: “Đã biết.”
“Thuộc hạ cáo lui.” Đông Duyên cung kính gật đầu, vội vàng lui ra.
Chờ đến khi Đông Duyên đi rồi, Tiêu Yến giơ tay vung lên, cách đó không xa trường bào màu đỏ tía treo trên bình phong bay tới để hắn mặc ở trên người. Ngay sau đó hắn động nhẹ một cái, thân thể lập tức chuyển dời ngồi an vị trên xe lăn, rời khỏi nơi này.
Đám ám vệ trên dưới Vương phủ đồng thời xuất ra truy kí©h thí©ɧ khách. Khi bọn họ phong tỏa cửa thành, đau khổ tìm kiếm Tô Thiển thì trên đường cái cách Nhϊếp Chính Vương phủ không xa, một tiểu nam hài nhìn qua khoảng chừng bốn năm tuổi lôi kéo một tiểu nữ hài tầm tuổi hắn, hai người bước chân ngắn nhỏ, đạp ánh trăng đi về phía trước.
“Khanh Khanh, có mệt hay không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Tô Diệp quan tâm sờ sờ khuôn mặt nhỏ bị gió thổi lạnh của muội muội, lại kéo kéo áo choàng trên người nàng che kín thân thể. Lông thỏ mềm mại trên áo choàng cọ lên khuôn mặt của Tô Khanh Khanh, khiến khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng càng thêm tinh xảo đáng yêu, lúc cười hai bên má xuất hiện hai cái lúm đồng tiền. Lúc này trong tay nàng phủ một cái tiểu chung màu vàng, nói:
“Muội không mệt. Đại ca, ca mau nhìn xem, từ sau khi chúng ta vào đế đô phản ứng của truy tung cổ thật lớn à nha.”
Tô Diệp nhìn Tô Khanh Khanh trong tay cầm tiểu chung màu vàng, tiểu chung là được chế thành từ vàng ròng, mặt trên điêu khắc chạm rỗng hoa văn. Từ khe hở nhìn vào có thể nhìn thấy một con sâu nhỏ màu trắng ngà đang ở trong đó leo trèo. Hơn nữa, đầu sâu nhỏ này vẫn luôn hướng về phía đông nam, có thể thấy được tra cha của bọn họ đang ở cái phương hướng kia.
“Như thế này xem ra, đêm nay hẳn là chúng ta có thể tìm được tra cha.”
Tô Diệp kéo tay muội muội tiếp tục đi về phía trước, ôn hòa cười hỏi:
“Khanh Khanh, muội nói cho đại ca nghe sau khi muội tìm được tra cha rồi thì dự định sẽ làm gì tiếp theo?”
“Đương nhiên là muội muốn đưa một phần ‘lễ gặp mặt’.”
Tô Khanh Khanh chớp đôi mắt to long lanh nước, cười như tiếng chuông nhạc của tinh linh.
“Đại ca, kỳ thật trên đường đi muội đã nghĩ qua chuyện này rồi, đến lúc đó chúng ta có thể như vậy……”