Chương 3: Đào hôn ngay ngày đại hôn, còn cho hắn đội nón xanh

Chưa có ai từng nghĩ đến Tô Thiển chưa thành thân qua cửa đã có thai. Dân chúng trong kinh thành nghĩ nghĩ, vị thất tiểu thư Tô gia kia trời sinh tính tình phóng túng, tàn bạo không thể thành hôn cùng với cửu vương gia là chuyện tốt. Hmm, có điều không ngờ nàng lại đội cho hắn một cái nón xanh, cắm cả một đồng cỏ xanh lêи đỉиɦ đầu hắn. Đúng! Chắc chắn là như vậy, một xấu nữ phế vật cứ thế cho cửu vương gia một cái sừng dài!

Thất tiểu thư Tô gia không chỉ đào hôn, thậm chí còn đào hôn ngay lúc rước dâu! Tin đồn, chế giễu nhanh chóng truyền đi khắp đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, đương nhiên cũng truyền tới cửu vương phủ.

Ánh trăng sáng mờ, vương phủ, trong thư phòng.

Ám vệ Đông Duyên cung kính quỳ gối trước một nam tử, nói với một giọng trầm thấp ổn định

“Vương gia, tin tức là thật, thất tiểu thư Tô gia thật sự là người mang lục giáp, nàng đã gϊếŧ hết đám thích khách theo đuôi, thành công đào hôn.”

Trước mặt Đông Duyên là một nam nhân với vẻ ngoài anh tuấn đang ngồi trên xe lăn, nãy giờ hắn vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện. Đông Duyên khẩn trương nhìn chủ tử nhà mình, liếc mắt một cái.

Nam tử mặc một bộ mãng bào đen tuyền, quanh thân thể được bao phủ bởi hơi thở thanh tao và cao lãnh không chút giấu giếm. Trên mặt hắn đeo mặt nạ làm bằng huyền thiếc, chỉ lộ ra cái cằm duyên dáng và đôi môi mỏng hơi cong lên. Khí chất tỏa ra khiến người ta cảm thấy dịu dàng ấm áp như mùa xuân, nhưng thực chất hắn giấu giếm sự lạnh lẽo bên trong, chẳng khác nào một cung điện tuyệt đẹp trên đỉnh núi tuyết, buộc người ta cách xa ngàn dặm.

*mãng bào: y phục dành cho thân vương, hoàng tử, có màu đen và thêu hình con mãng xà

Hắn mang ngồi trên xe lăn mang vẻ lười nhác, đôi chân kia hình như bị tàn tật, không thể nào cử động chứ đừng nói đến việc đi lại. Khí thế của nam tử khiến Đông Duyên gần như không thể thở nổi, cứ vậy lẳng lặng chờ đợi.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Yến mới hờ hững mở miệng nói

“Đã biết.”

Lại là thái độ cao ngạo như tất thảy sự việc chẳng hề liên quan gì đến mình. Đông Duyên đổ mồ hôi lạnh, càng chảy càng nhiều, dáng vẻ vô cùng căng thẳng.

“Còn có chuyện này, ưʍ...chính là chuyện... thất tiểu thư Tô gia mang thai rồi, Vương gia.” Hơi ngừng lại một hồi, Đông Duyên lại tiếp tục ngập ngừng mở miệng, “Rất nhiều người trong kinh thành đều đã nhìn thấy được bụng nàng, xem qua hình dáng nhô cao ấy, hình như sắp sinh rồi.”

Giọng nói ngừng lại, Đông Duyên thật cẩn thận quan sát phản ứng của Tiêu Yến. Chắc chắn bất kể nam nhân bị đội nón xanh đều sẽ không dễ chịu?

Vậy mà không ngờ tới, Đông Duyên nhìn qua nhìn lại nửa ngày, Tiêu Yến vẫn đeo trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia dáng vẻ hờ hững không quan tâm như cũ. Giống như chuyện này không phải chuyện của hắn, không có chút liên quan ảnh hưởng gì tới hắn, quả thật nhìn hắn không khác đang nghe chuyện phiếm là bao.

“Đây là bức họa của thất tiểu thư Tô gia, Vương gia, ngài xem qua một chút đi.”

Đông Duyên nói trong nơm nớp lo sợ, đem bức họa nữ tử trong tay trình lên trên.

Điều duy nhất ngoài dự liệu của hắn, chính là thất tiểu thư này thế mà không phải nữ tử xấu xí bậc nhất như trong những lời đồn đại khắp kinh thành. Ngón tay trắng nõn thon dài của Tiêu Yến cầm lấy bút lông, tùy ý nhìn thoáng qua bức họa, sau đó lại không thể rời ánh mắt.

Hình ảnh nữ tử trong tranh xinh đẹp với làn da trắng ngần, mị sắc sinh hương, dáng người mảnh khảnh tuyệt đẹp. Đặc biệt là đôi mắt phượng sống động như đang nhìn quanh, ngay cả đuôi mắt, hàng mi cũng say lòng người. Nàng mặc trên người bộ hỷ phục màu đỏ rực, cả người giống như là liệt hỏa tu luyện thành yêu tinh, kinh diễm bức người.

Đông Duyên cũng nghiêng đầu nhìn theo vào bức họa, nhớ tới lời người vẽ tranh, nói là bức họa này của hắn tuy rằng tinh vi tuyệt diệu, nhưng lại không thể khắc họa được diện mạo thực sự của nữ tử này, cùng lắm là miêu tả hình dáng của nàng mà thôi.

Nam tử ngồi trên xe lăn không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm bức họa, đuôi lông mày hơi nhếch lên.

Là nàng sao?

Khóe môi Tiêu Yến càng cong hơn, dùng giọng nói làm người nghe không thể phân biệt được cảm xúc hỉ nộ của hắn, hỏi.

“Vừa nãy ngươi nói là nàng ấy có thai?”

Khắp thân thể Đông Duyên không tự chủ được run rẩy, hắn không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tiêu Yến, nhỏ giọng đáp.

“Đúng thế, hơn nữa nghe dân chúng vây xem khi ấy nói, bụng của thất tiểu thư kia cực kỳ lớn, giống như là sắp sinh……”

“Ừm!”

Tiêu Yến chăm chú nhìn Đông Duyên đang hoảng sợ phía dưới, cười khẽ một tiếng, cúi mặt che đi vẻ khác thường hiện hữu nơi đáy mắt.

"Thật tốt.”

Đông Duyên ngơ ngác nghiêng nghiêng đầu, mơ mơ hồ hồ, cho rằng bản thân hắn nghe lầm. Vương gia nói cái gì? Thật tốt? Tốt chỗ đếch nào? Chẳng lẽ nói là cũng may Tô Thiển đào hôn ngay trong ngày đại hôn, lại còn cho hắn đội nón xanh sao?

*Truyện được đăng độc quyền tại truyenhdt.com. Thư Nhiễm xin cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả. <33