“A?” âm thanh của cô quá nhỏ, cho nên Kỳ Hàn Lâm vẫn chưa nghe rõ.
“Kỳ gia, cứu tôi, hình như có cái gì đó đem tôi trói lại.”
Kỳ Hàn Lâm giữa mày nhăn nhăn.
Cái cô gọi là ‘ trói chặt ’ đồ vật, đúng là tay anh.
“cô còn không phải là muốn cái này?”
“Không không không……..” Lâm
Mạn thề nếu không phải là 50 triệu, đánh chết cô cũng sẽ không xuất hiện, cũng không có nghĩ xuất hiện ở trước mặt anh.
Thấy cô thật sự sợ hãi.
Kỳ Hàn Lâm nhướng mày, thong thả ung dung mà buông lỏng tay ra.
Lâm Mạn hít sâu một hơi, chợt nhớ đến, trong đầu cô hiện ra lời chị Phương nói.
“Kỳ gia, cái cô giúp việc đẩy tôi nói, cô ta đã sớm không nghĩ sẽ làm ở Kỳ gia, tôi cảm thấy có chút kỳ quái.”
“hử?” Kỳ Hàn Lâm nhíu mày.
Ý của cô là, không phải là nấu
cơm dẫn đến bị bỏng, mà là bị đẩy?
Cho nên bây giờ cô muốn anh vì cô chống lưng, đi xử lý việc kia?
A, anh còn tường rằng đuôi cáo của cô có thể dấu kỹ, thì ra là không chịu được.
“Là như thế này, nếu như tôi nhất định phải nói ra những lời này, tôi sẽ nói là ‘ đã sớm không nghĩ sẽ làm ở chỗ này’, mà sẽ không nói Kỳ gia.” Lâm Mạn nói ra chỗ mà mình cảm thấy kỳ quái.
“Cho nên?” Anh cũng không tín
nhiệm cô.
“Một khi tôi nói Kỳ gia, vậy cho thấy ngoài bỏ Kỳ gia ra, tôi còn có địa phương khác có thể làm công việc này, tôi không cảm thấy vấn đề tôi bị thương có cái gì lạ cả, nhưng mà những lời này tôi lại có chút để ý tới.”
Có lẽ là cô nghĩ nhiều.
Chỉ là một câu nói mà thôi, không có gì ghê gớm.
Kỳ Hàn Lâm ngay từ đầu nghe vậy, cảm thấy bất quá là Lâm Mạn dở ra mấy cái thủ đoạn của
phụ nữ mà thôi.
Nhưng mà, Kỳ Hàn Lâm có tiếp xúc qua tâm lý học, dần dần nhận thấy có điểm không thích hợp.
Mọi người thường gọi vị trí đang ờ bằng những từ như ‘ở đây’ hoặc ‘nơi này’, đối với địa phương khác theo bản năng sẽ gọi là là ‘ ờ kia ’ cùng ‘ nơi đó rất ít khi nói thẳng địa danh.
Trừ khi là sắp muốn đi chỗ nào đó, hoặc là tâm đang đặt ờ chỗ nào đó, mới có thể đem địa điểm nói ra rõ ràng như vậy.
Nói cách khác, nếu Lâm Mạn thật sự là bị đẩy, như vậy người kia, mặc dù không có dị tâm tiếp xúc với gia tộc khác, cũng là muốn từ chức từ trước rồi.
Kỳ Hàn Lâm trầm mặc, làm cho Lâm Mạn tâm tư rối loạn, cô sợ Kỳ Hàn Lâm bởi vì lời nói của cô, mà càng thêm chán ghét cô, từ đó mà đuổi việc cô đi.
“ Cô nói cũng có vài phần đạo lý.”
Ai ngờ, Kỳ Hàn Lâm lại tán thành lời cô nói.
Lâm Mạn nhẹ nhàng thở ra: “Kỳ gia, tôi biết tôi đường đột, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
“Không cần, cô là bảo mẫu Mộ Tuyết, tôi cũng biết suy nghĩ của cô, cũng là vì sự an toàn của đứa
bé.”
A?
Biết được suy nghĩ của cô?
Lâm Mạn vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt cười như không cười của Kỳ Hàn Lâm.
Cô kinh hãi, cô không nên đoán ý nghĩ của anh, lại càng không nên cùng anh đối diện.
Thịch thịch thịch–
Cửa bị người ngoài gõ, sau đó lại bị mở ra.
“Người bệnh của tớ đâu?”
Âm thanh này, thật là dễ nghe a.