Theo kinh nghiệm làm việc của cô
trước kia ở trung tâm thương mại, loại hàng xa xỉ này đều rất đắt, một cara kim cương tỉ lệ tốt đều phải mười mấy vạn, càng không cần nói đến kim cương mười mấy cara.
Kỳ Hàn Lâm không thể hiểu được đưa cô lễ vật quý trọng như vậy làm cái gì?
Bắc Bắc nói: “Mẹ, ai tặng vậy?”
Không đợi Lâm Mạn trả lời, Bắc Bắc lập tức suy đoán nói: “Có người đang theo đuổi mẹ sao?”
Lâm Mạn phủ nhận: “Không có.
“Vậy thì vì sao người kia muốn tặng lễ vật quý trọng như vậy cho mẹ?”
Lâm Mạn lắc lắc đầu: “Kỳ Hàn Lâm đưa.”
“Ai?
“Chính là ông chủ trước thuê mẹ.”
“A! Chính là nam chủ nhân cùa nhà này.”
Khéo thật, ông chú này cũng quá có tiền rồi.
Bắc Bắc nói: “Dù sao người ta tặng là có lòng, con đeo cho mẹ nha.”
Lâm Mạn đẩy đẩy: “Mẹ không muốn anh ta tặng nước hoa!”
“Nhưng nếu mùi hương trên người mẹ không có nước hoa che giấu, thì chắc chắn sẽ rất phiền toái.” Bắc Bắc lại nói: “Quản gia kia không cho phép mẹ xức nước hoa, nhưng nếu là chú kia tặng thì ai còn có thể nói gì.”
Nói xong, cậu bé nhón chân, cài kim băng kim cương lên khăn quàng trên
ngực Lâm Mạn.
Mùi hương nhanh chóng tỏa khắp người cô.
Lâm Mạn lập tức nhận ra dụng ý mà Kỳ Hàn Lâm đưa cô chiếc cài áo kim cương này.
“Đây là nước hoa.”
Cài nó lên người có thể che dấu mùi hương trẽn người cô.
Bắc Bắc lại lấy ra một cái vòng cổ từ hộp quà, cân nhắc một chút.
“A, thứ này vừa cỏ thể làm cài áo, vừa có thể làm vòng cổ!”
Vòng cổ làm từ bạch kim, được khảm thêm ngọc bích.
Lâm Mạn có hơi đau lòng.
Thể chất này của cô thật sự là ỷ lại nước hoa.
Nhưng chai nước hoa nảy cũng quá quá quá quý rồi!
Thứ này nhất định rất quý…
Kỳ Hàn Lâm ra tay rộng rãi như thế, kẻ cỏ tiền đều hủ bại như vậy sao?
Còn không bằng trực tiếp đổi lễ vật này thành tiền mặt cho cô.
Cô là nhỏ tham tiền, không có bao nhiêu yêu thích mấy thứ hàng xa xỉ này.
Lâm Mạn tăm tối nghĩ, chờ nước hoa dùng hết rồi cô sẽ bán cái này đi, nhưng nghĩ lại lễ vật này là Kỳ Hàn Lâm tặng cô, nếu như bị cô bán trao tay cũng thật quá đáng.
Chờ nước hoa dùng hết rồi, cô sẽ đưa chai kim cương này cho anh.
Buổi tối.
Lão thái thái mang theo Mộ Tuyết đến Tướng Quốc Tự lễ Phật, hôm sau là lễ tắm Phật, mỗi năm lão thái thái đều có thói quen mang theo Mộ Tuyết đi tham gia lễ tắm Phật.
Lâm Mạn vừa dọn dẹp xong phòng của Mộ Tuyết, vừa xuống lầu đã nghe được giọng nữ điêu ngoa từ
phòng khách truyền đến.
“Anh! Không phải anh đã đồng ý ăn sinh nhật với em sao?”
“Anh lại thất hứa! Hôm nay là sinh nhật em, anh không để em ở trong lòng một chút nào!”
“Không ăn sinh nhật với em thì thôi, quà của em đâu? Không phải anh đã chuẩn bị quà cho em rồi sao?”
Em mặc kệ! Em tức giận!
Lâm Mạn đi xuống lầu thì thấy Kỳ Hàn Nguyệt thở phì phì ngồi ở trên sô pha, một tay ném di động xuống đất, người hầu lập tức nơm nớp lo sợ đi nhặt.
Cô vừa thấy là Kỳ Hàn Nguyệt, đầu “ong” một cái.
Là cô ta?
Kỳ Hàn Nguyệt…
Lâm Mạn vẫn có chút ấn tượng với cô ta.
Trước kia lúc học cấp ba, cô ta là đại
tiểu thư nổi danh cấp ba ôn Toa.
Khi đó, dường như nam sinh toàn trường đều thích vây quanh cô ta.
Nhưng Lâm Mạn ngoại trừ học tập cũng không chú ý chuyện gì khác.
Trong trí nhớ, cô và Kỳ Hàn Nguyệt cũng không có tiếp xúc nhiều, lúc thi đại học, rồi thi đậu đại học, bởi vì biến cố kia nên cô cũng không nhớ đến, lúc sau cũng có nghe nói Kỳ Hàn Nguyệt cũng điền nguyện vọng vào cùng một đại học với cô.
Lâm Mạn không muốn đối mặt với Kỳ
Hàn Nguyệt nên định đi đường vòng.
Cô mới vừa xoay người, Kỳ Hàn Nguyệt thoáng nhìn thấy cô đột nhiên cao giọng hét lên: “Đứng lại!”