Chương 34

Toàn thế giới chỉ có một chai duy nhất, giá trị mấy trăm vạn.

Kỳ Hàn Nguyệt vui sướиɠ muốn nhảy lên!

Hôm nay là sinh nhật cô, đây nhất định là quà sinh nhật Kỳ Hàn Lâm chuẩn bị cho cô!

Anh trai này của nàng ngày thường luôn ít khi nói cười, không nghĩ tới có thể chuẩn bị kinh hỉ lớn như vậy cho cô, còn làm đến thần bí, lại dùng hộp quà tinh xảo như vậy, chắc chắn là muốn cho nàng một ngạc nhiên lớn!

Kỳ Hàn Nguyệt thả nước hoa vào trong hộp.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra.

Cô giật mình một cái, xoay người thì thấy Kỳ Hàn Lâm đi vào.

“Anh!”

Kỳ Hàn Nguyệt đi qua, ôm lấy cánh tay anh, làm nũng nói: “Vừa rồi anh đi đâu vậy?”

“Đi họp.”

“Hôm nay có thể tan tầm sớm một chút ư?”

Chuyện gì?

Kỳ Hàn Nguyệt tức giận nói: “Sinh nhật em, anh sẽ không có không nhớ rõ đi!”

Kỳ Hàn Lâm nói: “Quên rồi.

»

Quên rồi?

Quỷ mới tin anh quên rồi!

Ngay cả quà sinh nhật cũng đã chuẩn bị, lại còn làm bộ quên, anh là muốn cho cô kinh hỉ đây!

Kỳ Hàn Nguyệt nói: “Em mặc kệ, hôm nay anh tan tầm sớm một chút, ăn sinh nhật với em.”

Kỳ Hàn Lâm đẩy cô ra, trở lại bàn làm việc ngồi xuống: “Anh không rảnh.”

“Không được!” Kỳ Hàn Nguyệt không đồng ý không buông tha: “Có chuyện quan trọng gì mà ngay cả sinh nhật em cũng quên, anh nỡ để em gái anh lẻ loi ăn sinh nhật sao?”



Không phải em đã hẹn bạn thân với

bạn học sao?

“Bọn họ chỉ là vai phụ, anh mới là vai chính!”

Kỳ Hàn Lâm nói: “Sẽ cố.”

Lời này đã nhượng bộ!

Lúc này Kỳ Hàn Nguyệt mới thỏa mãn: “Em coi như anh đồng ý rồi nha!”

Cô đầy thâm ý nhìn lướt qua hộp quà trên bàn, che miệng cười trộm, ra vẻ rụt rè nói: “7 giờ tối, hội sở tư nhân Giang Nam, anh phải đến đúng giờ

đấy.

Kỳ Hàn Lâm có lệ “ừm” một tiếng.

Lúc này Kỳ Hàn Nguyệt mới rời khỏi văn phòng.

Cửa vừa mới đóng lại.

Tầm mắt Kỳ Hàn Lâm dừng trên hộp quà, đột nhiên gọi: “Tần Kiệt.”

Tần Kiệt đẩy cửa ra đi vào: “Kỳ tổng?”

‘Đưa nước hoa về.

‘Đưa cho ai?

“Lâm Mạn.” Kỳ Hàn Lâm lời ít ý nhiều nói: “Để cô ấy đeo.”

“Vâng.”

Cả buổi chiều.

Lâm Mạn đều đóng cửa không ra.

Kỳ Hàn Lâm không cho cô ra khỏi phòng, cô cũng rất vui được thanh nhàn, dạy Bắc Bắc làm đề toán học.

Có người gõ cửa.



“Lâm tiểu thư có trong phòng không?”

Lâm Mạn vừa đi tới cửa thì nhìn thấy một người đàn ỏng xa lạ đi giày da mặc tây trang, tay cầm một hộp quà tinh xảo.

Vẻ mặt cô kinh ngạc: “Có chuyện gì sao?”

“Đây là lễ vật Kỳ gia tặng cô.” Tần Kiệt thật cẩn thận đưa hộp quà đến tận tay cô.

Lâm Mạn nghi hoặc một chút: “Đây là cái gì?”

“Đây là Kỳ gia sai tôi giao cho cô, nói để cô đeo vào tay.” Nói xong, Tần Kiệt lại nói: “Đây là tâm ý của Kỳ gia.”

Trong lòng Lâm Mạn càng hoài nghi.

Lễ vật? Người đàn ông này không lý do gì lại mua quà cho cô?

Sẽ không rắp tâm bất lương gì đi?

Lâm Mạn rất tò mò hộp quà này đến tột cùng là cái gì.

Cảm ơn anh.

Lâm Mạn đóng cửa lại, để hộp quà lên bàn, mở ra, một tia sáng lóe ra, rất nhanh thì ngửi được một mùi hương.

Bắc Bắc cũng đi đến, cầm lấy bình nước hoa kim cài áo kia từ hộp quà: “Hình như là kim cài áo, nhưng mà thơm quá.”

Lâm Mạn nói: “Trên này là cái gì? Thủy tinh sao?”

Bắc Bắc nghiêm túc nghiên cứu một chút, có chút ngoài ý muốn nói: “Là

kim cương nha.

Lâm Mạn nói: “Sao con biết là kim cương?”

Bắc Bắc lấy ra một tấm card từ trong hộp quà nói: “Bên trên có viết mà!”

Lâm Mạn nhận tấm card, bên trên đích xác là kim cài áo kim cương.

Cô lập tức hít vào một hơi khí lạnh.

Ước chừng thô sơ kim cương trên này lớn hơn mười cara.