🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Đáy lòng Lâm Mạn có chút yên tâm.
Năm năm qua, mặc dù cô không có cơ hội cũng không có cách nào bầu bạn ở bên người con gái, nhưng không cần nghi ngờ, nhà họ Kỳ cho Mộ Tuyết cuộc sống với đãi ngộ tốt nhất.
Ăn sung mặc sướиɠ, muôn vàn cưng chiều, tất cả các thứ này đều là cô không cho được.
Lâm Mạn đột nhiên vui mừng, ban đầu cô quyết định làm ra việc này, đến Kỳ Trạch phỏng vấn làm bảo mẫu, không những có thể kiếm tiền cho Bắc Bắc cuộc sống tốt nhất mà còn có cơ hội chăm sóc Mộ Tuyết.
Đây cũng xem là thực hiện trách nhiệm của mẹ! Sau này, Kỳ Hàn Lâm sẽ lấy vợ.
Kỳ Trạch này sẽ có một nữ chủ nhân.
Cô không khỏi suy nghĩ bậy bạ, nếu như sau này, Kỳ Hàn Lâm cùng người phụ nữ khác kết hôn, Kỳ Mộ Tuyết sẽ phải gọi người kia là “Mẹ”.
Trong lòng Lâm Mạn hụt hẫng.
Mặc dù cô biết, cô không có quyền để ý chuyện này, càng không có tư cách, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ mất mác một chút.
Cho nên, cô phải càng quý trọng thời gian ở bên Mộ Tuyết.
Cho dù là thời gian rất ngắn ngủi, cô cũng phải hết sức cố gắng đền bù thiếu hụt của cô đối với con gái! Lâm Mạn vừa suy nghĩ miên man vừa đi đến mép giường, kéo màn lên.
Cô quỳ một chân xuống đất, quản gia nhiều lần cảnh cáo, hầu hạ Tiểu Mộ Tuyết thức dậy nhất định phải quỳ một chân trên đất, thái độ cung kính.
Lâm Mạn hướng về phía Tiểu Mộ Tuyết dịu dàng nói: “Tiểu thư Mộ Tuyết, Thức dậy nào! Kỳ Mộ Tuyết không phản ứng chút nào.
Cô bé nằm nghiêng, trong ngực ôm một con thỏ con trắng như tuyết, gương mặt đáng yêu, non nớt sinh động, vẻ mặt ngủ an tĩnh.
Nhìn cô bé đáng yêu lại có ngủ ngoan ngoãn, trong lòng Lâm Mạn bị tình cảm dịu dàng vô hạn lấp đầy.
Cô nhất thời khó tự kiềm chế được tình cảm, nâng lên tay, nhẹ nhàng vuốt tóc mái của cô bé đến sau tai, dịu dàng nói, “Mộ Tuyết, dậy thôi con.”
Mộ Tuyết…
Bởi vì tiếng gọi thân mật này, Tiểu Mộ Tuyết lại hơi mở to mắt ra, cô bé nhẹ nhàng dụi mắt một cái, nhìn người ở mép giường.
Rèm cừa sổ kéo che, trong phòng không hề tính là sáng sủa.
Nhưng chẳng biết tại sao, bóng người Lâm Mạn giọi vào trong mắt Tiểu Mộ Tuyết lại vẫn mang ánh sáng nhu hòa.
ở Kỳ gia, trừ Kỳ Hàn Lâm cùng lão phu nhân, gần như không có người nào dám gọi cô bé như vậy.
cô bé nâng lên tay, tay nhỏ bé chỉ ngoài cửa, ánh mắt kiêu ngạo lại lạnh như băng.
Quản gia liền cuống cả lên cúi người nói “Cô chủ bớt giận! Tôi đây liền đi ra ngoài, bây giờ liền đi ra ngoài! Quản gia vội vàng rút lui ra khỏi phòng, lại cũng không dám bước vào một bước.
Tiểu Mộ Tuyết lạnh lùng quan sát ông ta một cái, lại đưa ngón tay dời về phía cửa.
Quản gia lúc này hiểu ý, nghe theo đóng cửa lại.
Lâm Mạn che miệng bật cười.
Cô nhóc này có tính là đang bảo vệ cô hay không? Tiểu Mộ Tuyết xoay mặt lại lại, đôi mắt đẹp như ngọc đen, bình tĩnh nhìn chằm chằm cô.
Khoảng cách gần như vậy, Lâm Mạn lúc này mới phát hiện tiểu Mộ Tuyết có một đôi mắt đen xinh đẹp giống như Kỳ Hàn Lâm.
Con ngươi đen tinh khiết, đen nhánh tỏa sáng.