Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quản gia nói, “Cô cũng rất nhanh mòm nhanh miệng, cô chống đối tôi thì thôi đi, nếu như cô dám chống đối những người khác của nhà họ Kỳ thì tôi không gánh nổi cho cô!”

“Yên tâm, trong lòng tôi có chừng mực!”

Quản gia nói với cô, “Được rồi, cùng tôi đến đây!”

Nhìn có vẻ ông ta cũng không có ý định truy cứu mùi thơm lạ lùng trên người cô nữa.

Lâm Mạn từ đầu đến cuối cùng ông ta giữ khoảng cách nhất định.

Quản gia dẫn cô đến phòng ăn hàng ngày, nói với cô, “Làm bảo mẫu theo bên người cô chủ nhỏ, một ngày chuyện đầu tiên chính là phải chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô chù nhỏ.”

Lâm Mạn hỏi: “Bữa ăn sáng không phải có người phụ trách chuẩn bị sao?”

Quản gia nói: “Cô chủ nhỏ không thích ăn! Bữa ăn sáng của cô chủ nhỏ cho đến bây giờ đều là tự chuẩn bị.”

“Cô chủ nhỏ thích ăn cái gì?”

“Không có ai biết.”



“…”

Lâm Mạn mê muội.

Cô hoài nghi nói, “Làm sao không biết chứ?”

Quản gia có chút xoắn xuýt nói, “Cô chủ nhỏ rất kén ăn, trước kia thích ăn sandwich, nhưng một đoạn thời gian sau đó, cô ấy liền không thích ăn nửa.

Lâm Mạn nói, “Liên tục ăn một loại đò ăn thì nhất định sẽ chán ngán nha.”

Nhất là đứa trẻ.

Hơn nữa, cô nhìn Kỳ Trạch đều chuẩn bị bữa ăn sáng kiểu phương Tây.

Nhưng bữa ăn sáng kiểu phương Tây thật làm người ta không thèm ăn.

Quản gia nói, “Bất kể như thế nào, một ngày ba bữa của cô chủ nhỏ đều do cô chuẩn bị! Bất kể cô làm gì, chỉ cần cỏ chủ nhỏ thích ăn thì đạt tiêu chuẩn!”
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Hai anh em khẩu vị hẳn rất giống nhau.



Bắc Bắc thích ăn bánh bao gạo nếp, Mộ Tuyết cũng sẽ thích.

Ôm ấp trong lòng tự tin vô hình, Lâm Mạn đem mấy cái bánh bao gạo nếp vớt ra khỏi nòi.

“Trước hầu hạ cô chủ nhỏ rời giường.”

Quản gia dẫn cô đi đến phòng của Kỳ Mộ Tuyết.

Mới vừa đẩy cửa ra, Lâm Mạn vừa đi vào phòng liền ngửi được một cổ mùi sữa nồng nàn.

Là mùi trên người Kỳ Mộ Tuyết.

Không biết tại sao, đứa bé tuổi này mặc dù đã sớm dứt sữa nhưng trên người còn có một cổ mùi sữa mềm mại.

Trên người Bắc Bắc cũng cỏ mùi này.

Trên giường, màn che kéo kín.

Cả phòng, giống như phòng công chúa của thế giới cổ tích vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »