Kỳ Hàn Lâm vuốt cằm: “Về hôn sự của Hàn Nguyệt, cháu cho rằng Đình Tứ cũng là một lựa chọn không tệ.”
Dư quang của anh khóa chặt vào Lâm Mạn, phát hiện khi cô nghe được câu này thì cắn môi dưới.
A.
Quả nhiên là cô có ý với Đình Tứ.
Nhưng mà.
Lâm Mạn chẳng qua là cảm thấy chiêu này của Kỳ Hàn Lâm rất ngây thơ, Cô cứng rắn nói thích Đình Tứ, Kỳ Hàn Lâm liền gấp rút mà đem em gái gả cho Đình Tứ.
Cô cắn môi chỉ là vì nhịn cười.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới, Kỳ Hàn Lâm lại ngây thơ như vậy.
“Đình Tứ? Lúc trước không phải cháu cho rằng Hàn Nguyệt không thể kết thông với cậu ta sao?”
“Cháu cho rằng cậu ấy còn chưa thể đi ra được sau chuyện của Nhã Nhã,
nhưng mà đã nhiều năm như vậy, chắc là cậu ta cũng đã buông xuống rồi.”
“Cái này vẫn cần xem ý tứ của Đình Tứ, bà sẽ không vì cháu mà ép duyên, tất nhiên cũng sẽ không vì Hàn nguyệt mà phá quy củ.”
Mỗi một chữ của bà cụ, đều có đạo lý có căn cứ, thể hiện ra phong thái của chủ nhà.
Kỳ Hàn Lâm thản nhiên ‘Vâng’ một tiếng: “Nếu bà không có ý kiến, con cũng sẽ truyền lại tin tức này cho những người khác, nếu Hàn Nguyệt có thể cùng Đình Tứ tu thành chính quả, thì cũng là một chuyện tốt.”
“Tùy cháu.”
“Vậy cháu mang theo người của cháu đi ra ngoài.”
Bà cụ ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Mạn, ý tứ sâu xa nói: “Bà đối với cô ta vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm, lát nữa cháu phái người đưa tư liệu qua đây đi.”
Cũng được.
Kỳ Hàn Lâm đáp ứng đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Mạn, từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh: “Đi chào tạm biệt đi.”
Lâm Mạn ở trước mặt bà cụ cung kính lễ độ khom người.
“Lão phu nhân, cháu lui xuống trước.”
“Đi đi.”
Lâm Mạn lúc này mới trở lại bên cạnh Kỳ Hàn Lâm, cùng anh rời khỏi phòng bà cụ.
Không còn mùi hương của đàn hương, trên hành lang dài chỉ có gió lạnh.
Lâm Mạn nhịn không được sự kí©h thí©ɧ của cái lạnh, hung hăng hắt hơi một cái.
Kỳ Hàn Lâm cởi tây trang khoác lên vai cô.
Nhiệt độ bên trong và bên ngoài kém nhau quá lớn, cô chịu không nổi cũng là bình thường.
“Cảm ơn Kỳ gia.” Lâm Mạn xoa xoa mũi.
“Lúc Mộ Tuyết tan học, cô giáo cũng khen cô với tôi.” Kỳ Hàn Lâm dừng một chút, cười lạnh nói: “Cô thế mà lại có bản lĩnh thật lớn.”
Lâm Mạn có một loại dự cảm không tốt.
“Sao vậy, lại sợ nữa sao?”
“Không, không có.” Lâm Mạn ngượng ngùng buông tay xoa mũi.” Kỳ gia, còn có một việc, chính là chuyện anh bảo những người khác gọi Bắc Bắc là thiếu gia. Cũng, cũng cảm ơn anh.”
Tuy rằng cô vẫn cảm thấy làm đặc quyền không tốt lắm, nhưng mà cô thật không dám vì loại việc nhỏ này mà đi ngỗ nghịch với anh.
Hơn nữa còn là một chuyện, đối với cô và Bắc Bắc mà nói là một chuyện tốt nhỏ nhoi.
“Cũng không phải là vì cô, mặt Lâm Bắc Thần bị thương, tôi cũng không thể đối xử quá khắt khe cậu bé ở ta chỗ này, nếu không những người khác thấy sẽ đối đãi người chủ nhà như tôi như thế nào?”
“Cái đó, tôi không quá hiểu.”